Chương 19. Thâm cừu đại hận

Thù sâu hận lớn

Đường Linh là người thành thật, quả nhiên chạng vạng ngày sau lại lén lút chạy xuống núi, kéo Triệu Mẫn đi xem da ảnh hí. Sức hút của Cảnh quán lão bản quả thực lại to lớn như lời đồn, vì tối nay người đi xem đều ngồi đầy cả một sân. Coi là lớn như vậy, nhưng tất cả những chỗ đất trống nghe hí khác cũng đều bị các tiểu cô nương ngồi kín chỗ. Bản hí mới là Trường An loạn, là câu chuyện nói về các anh hùng hào kiệt trung nguyên kháng Nguyên. Đường Linh nghe say mê, nhập vai cực sâu. Triệu Mẫn thì buồn rầu vô cùng, lại không thể nói không khí của toàn bộ câu chuyện này nàng không thích, trong đó đang chiếu một nhân vật phản diện Quận chúa Mông Cổ, rõ ràng chính là chiếu Thiệu Mẫn Quận chúa. Nàng ủ rủ dùng đũa quậy quậy bát mì sợi không thịt, rất muốn nói cho cái vị bên cạnh là Đường Linh cùng bà chủ quán mì sợi đang phấn khởi hiểu ra kịch tình thật sự, Thiệu Mẫn Quận chúa không có cường thưởng canh ngưu (mạnh cướp canh trâu), không có chiếm đoạt quầy hàng ăn vặt, càng không có vì ăn trộm gà mà té vào hầm phân...

Ai... Triệu Mẫn thở dài một tiếng, ăn một miếng mì sợi, tẻ nhạt vô vị: Chỉ Nhược a, ngươi như thế nào còn chưa đến, nhớ ngươi...

Mặc dù muốn tức phụ, mặc dù không thích xem da ảnh hí, Triệu Mẫn cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài. Nàng muốn vì lấy lòng Đường Linh, miễn cưỡng cố sức nghe xong nhìn xong cái trò lừa bịp này, lại đề luyện ra điểm chính, từng câu từng câu nói trúng đáy lòng của Đường Linh, này đúng hay không nên khen Cảnh quán lão bản a. Hiếm có khi nào Đường Linh gặp được người cùng nàng chia sẻ sở thích, lần này cảm thấy đầu duyên, cơ hồ xem nàng như tri kỷ, mấy ngày nay thường xuyên xuống núi tìm đến chỗ nàng để chơi, dần dần cũng nói ra một ít tình huống.

Triệu Mẫn thấy Đường Linh cùng mình ngày càng quen thuộc, mừng thầm không dứt. Nàng đối với Đường môn không hiểu nhiều, biết được đại khái dưới Môn chủ Đường môn có Vũ môn, Quẻ môn, Khí môn, Trấm môn bốn môn Trưởng lão, dưới Trưởng lão lại có Đường chủ, theo thứ tự đi xuống. Môn chủ tự nhiên không cần phải nói, dưới Môn chủ có bốn vị Trưởng lão nghe nói mỗi người đều chuyên về một môn thuật, người mang tuyệt kỹ, thâm sâu không lường được. Đường chủ cũng là người võ nghệ cao cường. Triệu Mẫn không cầu xa có thể kết giao đến loại Đường chủ cao tầng này, chỉ mong cái vị tiểu đệ tử Đường Linh có thể đối giúp nàng chút ít sức lực để lấy được Tuyết thượng bạch liên tử, ít nhất có thể giật dây bắc cầu, để nàng có thể dùng cách điều chế Thập hương nhuyễn cân tán đổi được thuốc. Ông trời không phụ người có lòng, Đường Linh thật đúng là để tử Trấm môn.

Này lại một ngày hoàng hôn, Triệu Mẫn làm xong đồ thủ công, dùng tiền công đi mua rượu cùng thức ăn, mời Đường Linh xuống núi ăn uống. Kể từ khi biết Đường Linh là đệ tử Trấm môn, Triệu Mẫn vui mừng quá đổi, cũng không biết làm sao nàng có thể len lén lão thị mà xuống núi, chỉ mong có thể sớm ngày đạt được mục tiêu, cũng tránh cho Chu Chỉ Nhược đến Trùng Khánh vì chính mình mà phải buồn phiền. Mà những ngày qua Đường Linh cùng Triệu Mẫn tán gẫu, nghe nàng kể đến những nơi đã đi qua, rất nhiều điều mới mẽ mà chính mình ở Ba sơn ở Trùng Khánh chưa từng gặp qua, lại cảm thấy Triệu Mẫn làm người khoát đạt dáng vẻ hào sảng. Vì vậy coi như bỏ qua da ảnh hí, nàng cũng là vì đáy lòng thích mà lui tới cùng Triệu Mẫn.

Giờ này mọi người mọi người cũng đang nghỉ ngơi, phòng bếp lại không người, hai người liền ở nơi này bày ra cái bàn ghế nhỏ, ăn uống vui vẻ. Triệu Mẫn đè lại con gà quay, xé ra một cái đùi gà đưa sang cho Đường Linh, hơi thờ ơ hỏi: "Các người ở Trấm môn thường làm gì đây?

"A ô..." Đường Linh dùng răng xé ra miếng thịt gà, dầu mỡ giàn giụa mà nhai, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ngươi muốn hỏi về môn thuật nào của Trấm môn chúng ta? Độc, dược, còn có y nữa a." Đường Linh dùng tay không cầm đùi gà từ trong ngực lấy ra một quyển sách nhỏ, vứt sang cho Triệu Mẫn: "Trấm môn của chúng ta có quyển sách này cũng được bán bên ngoài thôn, cũng không phải là cái bí mật gì, ngươi xem đi. Ngươi biết chữ không?"

"Cũng biết được chút ít." Triệu Mẫn mở quyển sách ra, nguyên lai vẽ lại các loại thảo dược dùng để chế độc dược, còn có viết tên dược liệu. "Tại sao có cái không viết tên dược liệu, chỉ có ghi tên độc dược?"

"Không có dược liệu cho thấy được nó đã không còn, chỉ có tên như vậy nó đã là tuyệt tích mà cái nào cũng không hiểu được."

Triệu Mẫn lại lật sang một trang, quả nhiên thấy được Thập hương nhuyễn cân tán và Hắc ngọc đoạn tục cao, hơn nữa chỉ có tên. Triệu Mẫn cười nói: "Ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Đường môn cũng không có loại độc dược này?"

"Ha ha." Đường Linh cười to hai tiếng, bỏ xuống cái xương gà uống một hớp rượu, vẻ mặt say say nói: "Đường gia thôn cũng không phải là cái động thần tiên gì, lang ca lăng cá mơ hồ... Ta còn phải cố gắng..."

Triệu Mẫn cười theo, rót cho Đường Linh một ly đầy, chính mình cũng nâng ly uống. Hôm nay tức phụ không có ở đây, Triệu Mẫn uống rượu cũng không cần xin phép, còn không nhân cơ hội này uống cho thống khoái sao. Há là rượu vừa mới chạm vào môi, nàng liền bị Đường Linh nắm chặt cổ tay.

"Ta nói ngươi... Ngươi uống một chút ít thôi mới tốt nga."

Trong lòng Triệu Mẫn giật mình, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Đường Linh đỏ phác, như có một chút say, không biết lời này cũng nàng có ý gì, vì vậy cười khan nói: "Hắc, ngươi sợ ta uống nhiều để ngươi không đủ uống sao?"

Lúc nói chuyện, Đường Linh dùng đầu ngón tay dời xuống cổ tay của Triệu Mẫn, trong nháy mắt cầm lấy ly rượu trong tay nàng uống cạn, đưa cái ly không cho Triệu Mẫn, nụ cười không thể dò được: "Ta là vì sức khỏe của ngươi... Thân thể này của ngươi... Uống ít rượu một chút..."

Trong lòng Triệu Mẫn đột ngột nhảy lên, Đường Linh nói lời này quá đột ngột, một thời không xác định được nàng đã nhìn ra được cái gì, hoặc là thầm nghĩ cái gì, chưa nghĩ ra như thế nào để tiếp lời. Ngay lúc này, một tiểu đồng tạp dịch trong viện đi tới phòng bếp tìm Triệu Mẫn, giao cho nàng một cái hộp gỗ nhỏ, nói là có người bên ngoài thôn nhờ hắn chuyển giao cái này. Triệu Mẫn mừng thầm tạm thời bỏ qua cái đề tài này, moi ra hai đồng tiền đưa cho tiểu đồng rồi đuổi hắn đi. Đường Linh cầm bầu rượu đứng lên, trực tiếp hướng về phía miệng bầu rượu mà uống, tò mò hỏi: "Đây là cái gì a?"

Triệu Mẫn nhìn hộp gỗ không có bất kỳ cái trang sức gì, đơn sơ giản dị, bên trên lại có thêm một cái phong giấy niêm phong, liền đối với Đường Linh cười nói: "Hẳn là cây đao mổ lợn của ta đặt hai ngày trước. Thợ rèn ở Trùng Khánh các ngươi cũng thật là có ý tứ, một cái đao mổ lợn lại được có cái túi giả này." Nói xong, bỏ ra phong giấy, tách chiếc hộp, mở hộp ra. Trong hộp không phải là đao mổ lợn.

Một thanh chủy thủ, theo hình dáng sắc bén, ánh ra sự nghi hoặc trong hai tròng mắt của Triệu Mẫn. "Này..." Chủy thủ này làm sao quen mắt như vậy... Lời này của nàng còn chưa nói ra miệng, đưa tay mê mang cầm lên thanh chủy thủ, liền thấy thanh chủy thủ đè ép một tờ giấy có ghi chữ. Màu sắc của tờ giấy cũng kỳ quái, không biết dính cái gì, loang lỗ vết bẩn đỏ. Triệu Mẫn lại cầm tờ giấy lên. Nàng chưa kịp nhìn trên tờ giấy có viết chữ gì, ánh mắt liền bị tờ giấy làm chùng xuống đồng thời có một vật kiện rơi xuống đất.

Một tấm mỏng lộ ra hình xăm phật châu cùng lá trúc, dùng ngân châm cố định bốn góc, bị cái màu đỏ nhạt thấm ướt, mùi máu tanh xông vào mũi.

Thu, dường như trong một đêm sâu.

Gió đêm xuyên rừng nghẹn ngào ô ô yết yết, mang theo nỗi niềm thương nhớ như gởi vào chiếc lá khô, vùi đầu dựa vào tường đá cách ngăn với đường xa náo nhiệt, trong nháy mắt hồ bay phách lạc. Gió đêm không tìm được cái khe hở nào của những cái cửa sổ đang đóng chặt, ngọn nến bên trong tường đá cũng không cần phải giãy giụa lay động, lẳng lặng ở một góc rơi lệ, cháy lên một sự than thở u vàng.

Bên trong nhà đá, có treo hai cái khóa xích cổ tay, cái cồng tay cách vách đá một đoạn. Người bị khóa xích quỳ ở trong nhà tù như đang cầu xin, hai bắp đùi dài đến mắc cá chân cũng bị xích quấn chặt khóa ở dưới đất. Nàng cúi đầu, ống tay áo tàn tạ, trên cánh tay kia một mảng vết thương còn đang rỉ máu, lặp đi lặp lại đem vết thương tàn tạ dưới ống tay áo nhuộm loang lổ.

Cánh cửa vang lên tiếng ken két từ từ mở ra, người canh cửa thấy Lăng Như Vân cùng với gió đi vào trong phòng tất cả đều khom người hành lễ, một tên thuộc hạ đi lên cầm lấy cái y bào tránh gió thu nặng nề của nàng. Lăng Như Vân một tay bưng cái khây màu đen, nhìn cái người đang quỳ hôn mê Chu Chỉ Nhược, cau mày dương vai, để cho một lão thầy lang đang đi theo ở sau lưng tiến lên kiểm tra. Lão nhân nhóm chân bước qua mấy vết máu trên đất, dè dặt dò mạch cùng hơi thở của Chu Chỉ Nhược, lại nhìn kỹ vết thương khối máu khối thịt kia trên cánh tay.

"Như thế nào?"

"Đại tiểu thư. Nàng bắt đầu sốt cao. Trên người còn bị lột hết một miếng da, còn không có xử lý, qua mấy canh giờ qua làm sao không thể nào nóng lên hôn mê vậy được?"

Lăng Như Vân phiền não nhắm mắt, quay lại trừng mắt đối với mấy người hành hình lột da kia, quát lớn: "Còn không mau bôi thuốc băng bó cho Chu chưởng môn!" Rồi nàng hướng lão nhân nói: "Phiền toái tiên sinh kê khai cho nàng một toa thuốc, ta không thể để cho nàng chết bây giờ."

Đợi vết thương trên cánh tay Chu Chỉ Nhược được xử lý băng bó đơn giản sau đó, Lăng Như Vân để cho mọi người lui ra ngoài, chính mình đi lên bậc thềm, tại trên trước bàn nhỏ, buông xuống cái mâm lên bàn. Trên cái mâm có một cái bao bố đã mở ra, lấy ra tám cây cương châm to dài, không biết sử dụng vào mục đích gì. Trừ cái này ra thì có một bầu rượu cùng một cái ly uống rượu. Nàng xốc lên bầu rượu rót đầy một ly, từ từ uống. Một ly hổ phách rượu ngon vào miệng, khổ sở cay độc đâm vào trong lòng nàng cơ hồ muốn rơi lệ. Lần nữa nhìn đến cái vị tù nhân kia. Chưởng môn của phái Nga Mi năm đó, tiên (roi) hồn kiếm phách đạp phá võ lâm, phong thái lay động thiên hạ. Mười năm sinh sát, thoáng qua cô quả, xích khóa quấn thân, ngay cả cử động cũng không làm được, chỉ còn lại nửa mặt tóc đen, khốn đốn như cũ nhưng cũng khó che đậy dung nhan tú tuyệt. Khí phách lấy một địch trăm ngàn người trên sông nước Hàn giang, hôm nay giống như cách một đời.

Mà chính mình đây... Lăng Như Vân ngửa đầu uống một ly, một quyền nện lên bàn. Mình sinh ra ở danh môn, lại là trưởng nữ, lại có thiên phú võ học hiếm có, vốn là tiền đồ vô lượng... Nhưng bây giờ, lại vĩnh viễn mất đi tay trái, người không giống người quỷ không giống quỷ mà sống nơi này, tất cả mơ ước tan thành ảo ảnh... Chu Chỉ Nhược, cũng bởi vì chính do nàng!

Ly rượu loảng xoảng bể tan tành khi nện xuống đất, Lăng Như Vân nắm chặt bầu rượu, phẫn lực đem rượu hắt lên mặt Chu Chỉ Nhược!

"Chu chưởng môn, ngủ đủ chưa?"