Mùa thu
Thời kỳ thèm ăn, thời kỳ làm biếng.
Đang thời tiết mùa thu làm cho ra cực kỳ thèm ăn, lại lười biếng. Giang Nam là vùng đất giàu có trăm họ sung túc bình thường không muốn khởi bếp nấu cơm, thường đi đến bên bờ hồ bờ sông tìm một cái thuyền ô bồng bán rượu. Nướng một con cá tươi, bày một mâm rau dưa quen thuộc, mở một vò rượu Thiệu Hưng, rắc lên một ít gừng sợi cùng vài cánh hoa cúc, ở trên cái lò lửa hồng mà nướng. Hoặc là một nhà già trẻ, hoặc năm ba hảo hữu, nhìn sông, hóng gió thu, uống rượu, ăn cá.
Thành bên trấn nhỏ cũng không có những cuộc họp chợ phô trương. Nhưng Giang Nam là nơi tập hợp những phú nhân trong thiên hạ, thành trấn nhỏ cũng là thương nghiệp phồn vinh, tửu lầu đông đúc. Bạch Khê trấn cách Cù Châu thành cũng không xa. Thành trấn không lớn, lại không có như thủ phủ chủ thành huyên náo rộn rã, trong yên lặng ôn hòa lại không mất đi vẻ sầm uất. Bạch Khê trấn có món cá rất ngon, nổi danh ở Cù Châu phủ. Phố Tây có Giác lầu đặc biệt với món cá, hai tầng sáu nhã gian hai mươi mấy bàn trong các tửu lâu trong thành cũng xem như là một quán rượu nhỏ. Không gian tuy không lớn, nhưng lại là nơi sầm uất tại Lâm giang, vị trí thuận lợi, phong cảnh rất tốt, gần một tháng này khách quan đến đây đều là những vị khách mới. Bất quá làm ăn phát đại không riêng gì là duyên cớ mùa thu, đó là bởi vì gần đây trên võ lâm có chuyện trọng đại.
Ngày hôm nay xế trưa giờ cơm đã qua, trong Giác lầu trừ nhã gian ở lầu hai một bàn uống rượu ngắm sông ngâm thơ đối nghịch với người có học bên ngoài, thì cũng không có khách nhân nào khác. Đầu bếp cũng từ cửa trù phòng đi ra, ngồi xuống ghế cùng nương tử gọt trái cây và nương tử hâm rượu nói chuyện phiếm, mấy người tiểu nhị thì gục xuống bàn, mơ màng buồn ngủ. Hôm nay đang làm việc là chưỡng quỷ họ Chu, là một nữ tử trẻ tuổi. Chu chưởng quỹ tính cách ôn hòa, đối đãi với người làm công xưa này không hề hà khắc. Nàng thấy mấy người tiểu nhị tranh thủ rảnh rỗi, cũng chỉ để cho bọn họ nghỉ ngơi, không đi đến la mắng bọn họ. Dù sao giờ này cũng không có khách nhân, nàng liền ngồi vào sau quầy chuyên tâm tính sổ, ngược lại không cảm thấy mệt mỏi. Chẳng qua là ngồi lâu miệng khô, lại không muốn cắt đứt bọn họ tán gẫu ngủ gật, liền muốn đứng lên đi rót nước. Nàng vừa mới ngẩng đầu đứng lên, thấy từ xa một nhóm người chen nhau thành đoàn tựa hồ hướng tửu lầu mà đi tới, mới nhìn qua liền lập tức ngồi xuống, rút người vào trong quầy vùi đầu vào sổ sách.
"A...Ai ui... Khách, khách quan mời vào bên trong!"
Nhấc chân tiến vào điếm, quản nhiên là tới. Tiểu nhị xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, vội lau nước miếng, rồi vội vàng khom người mời khách nhân đi vào bên trong, sau đó thẳng người mới nhìn rõ y phục của những người này.
"Này... Sư thái, mời vào trong đại sảnh ngồi! Bên trong rộng rãi, lại có sông, rất thoải mái."
Hơn hai mươi người, ngồi đầy trong khoảng sáu bảy cái bàn. Đầu bếp vội vàng đi vào trong trù phòng chuẩn bị cơm nước. Nương tử gọt trái cây liền đi rửa và cắt gọt trái cây bày ra đủ loại trên mâm. Nương tử hâm rượu châm nước pha trà, rót vào ly đưa đến trong tay mỗi vị khách nhân. Bọn tiểu nhị thì nghe gọi thức ăn, hết thảy gọn gàng ngăn nắp.
Mọi người cứ như vậy mà bận bụi, nhưng cảm thấy thiếu chút gì. Cũng may có một tiểu nhị cơ trí, phát hiện là thiếu ai. Hắn thừa dịp kẻ hở gọi thức ăn, rút người đi ra tiền thính, vỗ nhẹ trên quầy.
"Chưởng quỹ, chưởng quỹ. Ngươi cứ như vậy tranh thủ rảnh rỗi lười biếng nha..."
Chu chưởng quỷ cũng không có ngẩng đầu lên, bùm bùm gõ trên bàn tính gỗ bận rộn kinh khủng: "Làm sao tranh thủ rảnh rỗi làm biếng, ta là đang tính sổ sách!"
Tiểu nhị áp sát vào chồm lên nửa người vào quầy, nhỏ giọng mở miệng ngón tay chỉ vào bên trong thính, hạ thấp giọng cười nói: "Ni cô."
"Nga..." Chu chưởng quỷ dừng hai tay linh xảo lại, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hướng vào bên trong liếc mắt một cái: "Mấy người?"
"Hai mươi người, ngồi bảy bàn." Hắn lấy tay che miệng, đè nép âm thanh càng thấp hơn: "Đều cầm kiếm. Giống như người trong giang hồ!" Chỉ một cái tiểu nhị cũng nhìn ra được là người trong giang hồ, ngược lại không bởi vì hắn có nhiều kiến thức, mà là bởi vì gần đây thành Hàng Châu chuẩn bị đại hội võ lâm. Cù Châu thành coi như cũng gần Hàng Châu thành, cũng muốn nghênh đón rất nhiều người trong giang hồ, muốn không nhìn thấy cũng rất khó.
"Các ngươi tiếp đãi cho chu đáo, ta... Ta đi lên lầu xem thư sinh bàn kia uống xong chưa."
"Này này! Chưởng quỹ. Sư thái dẫn đầu kia rất có dáng điệu, giống như là chưởng môn bang chủ các phái nào đó, nói không chừng là một đại nhân vật. Ngài không đi tự mình tiếp đãi sao?"
Chu chưởng quỹ đứng dậy rời quầy, hướng cầu thang lầu mà đi lên lầu. Nàng bước chân khập khiển, nhưng không ảnh hưởng đi đứng, thân hình nhỏ hết sức, rất có linh xảo khí thái. Nàng thấy tiểu nhị không thuận theo cũng không buông tha, chỉ đành phải đứng lại tay nắm lấy tay vịn cầu thang, nhỏ giọng nói: "Nếu thấy ni cô, đánh bạc sẽ thua!" Nói xong lôi cái chân khập khiển chạy thật nhanh.
"Hừ, ngài không thấy ni cô đánh cuộc cũng thua, chính là tranh thủ rãnh rỗi sinh lười biếng... Này! Nấm hương xào rau, mau mang tới!"
Thức ăn dọn lên bàn. Hương vị Giang Nam, rau củ trái cây quả tươi non, mặn ngọt ngon miệng. Tĩnh Huyền dựa vào trên cửa sổ mà ngồi thưởng thức thức ăn, cảm thấy thỉnh thoảng đổi một chút khẩu vị cũng là có hương vị rất khác. Mấy người tiểu đệ tử tục gia đi đến nơi xa ăn uống không quen, luôn miệng kêu tiểu nhị không cay không ăn. Tĩnh Huyền muốn nhắc nhở các đệ tử mau ăn nhanh, lời còn không ra liền bị người bên cạnh ho khan một trận cắt đứt dự định.
"Tĩnh Minh sư muội, lại ho khan lợi hại như vậy. Ăn cơm xong, chúng ta đi y quán ngay." Tĩnh Huyền tự tay thay sư muội vuốt vuốt lưng, lại mời vị nương tử hâm rượu đổi lấy một bình trà nóng đem lên, nhét vào trong tay Tĩnh Minh.
"Chưởng môn chớ lo lắng... Khụ khụ.. Ta không có sao... Đều là ta vô dụng, trời nóng lạnh lên một chút liền bị phong hàn, làm trễ nải hành trình của mọi người...khụ khụ..."
"Nói cái gì đâu. Nơi này cũng sắp đến Cù Châu thành. Cách Hàng Châu thành cũng không xa. Lại gấp cái gì. Chúng ta ở lại Bạch Khê trấn này hai ngày. Để ngươi đem thân thể dưỡng hảo, mọi người cũng được nghỉ ngơi một chút." Tĩnh Huyền chỉ khuyên Tĩnh Minh không nên suy nghĩ bậy bạ. Người ăn ngũ cốc rau củ nào có thể không bị bệnh. Cứ coi như võ công cái thế cũng không đảm bảo được một đời không bệnh.
Mấy vị đệ tử tục gia thấy tình hình này, cũng không nên than thở cay quá, mà vùi đầu lùa cơm. Mọi người mấy hớp mấy ngụm lấp no cái bụng cũng không hề có thời gian rãnh rỗi ngồi lại thưởng thức trà, nhanh tính qua tiền cơm rồi liền như cơn gió đi nhanh, nghĩ đến phải đi xem đại phu.
Mà Chu chưởng quỷ tránh ở trên lầu vì sợ thấy ni cô, lại đảo mắt không nhớ mình kiêng kỵ, xuống lầu dựa cửa, nhìn theo đoàn người đã đi xa một lúc lâu.
Bạch Khê trấn không lớn, ngũ tạng đều đủ. Xem đại phu cũng không cần đi xa, dược liệu phong phú. Vì vậy xem bệnh cho thuốc không nói ở đây. Muốn định ở nơi này ở thêm hai ngày để dưỡng bệnh nghỉ ngơi, Tĩnh Huyền liền chọn một quán trọ bên rừng cây cho thanh tịnh, dẫn chúng đệ tử ở lại.
Đêm đã thật khuya, Tĩnh Huyền một mình ở trong phòng ngồi tĩnh lặng ngồi trên bồ đoàn luyện công. Bồ đoàn đối diện khung cửa sổ. Nhìn trăng chiếu sáng, trời thu mát mẽ gió đêm thổi rung nhẹ làm lá cây ma sát nhau tạo ra âm thanh, làm cho người thanh tu thần khí sảng khoái. Tĩnh Huyền hít một hơi, thời điểm đang rơi vào cảnh đẹp. Bỗng nhiên, mấy tiếng thanh điệu sáo khúc nhỏ nhỏ từ xa truyền đến, dao động bên tai nàng.
Tiếng nhạc khúc đứt quãng, giống như là một đứa trẻ dùng lá cây đơn giản thổi thành, nghe tựa như bình thản không có gì đặc biệt. Đột nhiên Tĩnh Huyền mở mắt ra, nhất thời từ trên bồ đoàn nhảy xuống, bước đến trước cửa sổ quét nhìn bốn phía, thấy ở phía hai ba cái cây lá tươi tốt bên ngoài có một dáng hắc y nhân đang đứng. Hắc y nhân thấy Tĩnh Huyền nhìn hắn, cười nhỏ khúc khích, rút người lại hướng ở xa vọt người nhảy ngọn cây.
Tĩnh Huyền cũng không chậm trễ, nhảy cửa sổ ra mà đuổi theo. Hắc y nhân thân thể linh hoạt cực nhanh, thoáng chốc ở ngọn cây rồi lại bay giống như chim. Tĩnh Huyền dốc toàn lực thi triển khinh công nhưng lại đuổi theo không kịp. Hắc y nhân kia quay lại nhìn nàng, thấy nàng bị bỏ ở xa, lại thả chậm tốc độ chờ nàng, thấy nàng đuổi theo gần đến, lại tăng nhanh về phía trước. Cứ như vậy đuổi theo, không được bao lâu đã ra khỏi rừng cây, đi tới một mảnh đất hoang rộng rãi.
Hắc y nhân bỗng nhiên không đi về phía trước nữa, đứng ở một trên một đoạn tường đổ hoang tàn phế. Tĩnh Huyền đảo mắt đuổi kịp, thấy hắc y nhân đứng yên trên đoạn tường hoang hoang tàn, liền cũng dừng bước. Hai người đều im lặng, mà âm thanh xé gió đạp cây cũng dừng lại, trong phút chốc một mảnh lớn xung quanh chỉ còn lại cỏ dại của mùa thu vàng theo gió cúi người im lặng, trăng sáng gọi vào mặt nước như đổ dầu vào trong lửa. Lúc này, hắc y nhân đột nhiên tiến thân lên, trực diện đánh về phía Tĩnh Huyền. Hắn có mái tóc dài đã buộc lên, mặt nạ là cái khăn đen, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ. Trong chốc lát, hắn giơ quyền nhào tới trước, đột nhiên hướng Tĩnh Huyền mà tấn công! Sắc mặt Tĩnh Huyền bình tĩnh, tựa như sớm đã có phòng bị vậy, ung dung chào đón. Trải qua mấy năm nay nghiên cứu tập luyện đối với Cửu âm chân kinh, võ công của Tĩnh Huyền đã xưa không bằng nay, có thể nói nàng là cao thủ trên võ lâm giang hồ cũng tuyệt đối cũng không có thẹn. Nhưng là nàng cùng người trước mắt so chiêu, lại không chiếm được chút nào thế thượng phong. Tĩnh Huyền tiếp ngăn cản mấy chiêu, thăm dò chiêu thức của hắc y nhân, trong l*иg càng sáng tỏ. Nàng bày ra dáng điệu, vận lực mà tấn công, quả nhiên đổi lại là một dòng liên tục nội lực của đối thủ. Cỏ dại quanh mình bền bỉ bị nghiền ép đè ngã, giống bị máy cắt vô hình cắt qua, gió thu cuốn tới, khoen đυ.ng vào hai người trước. Có thể kỳ quái là, đêm trăng bị tấn công, dã ngoại dụ kích, hai người đang lúc đánh nhau đều không thấy dử tợn, càng không có sát khí. Không giống như là đánh nhau, mà giống như là so tài.
Mười mấy chiêu qua, hắc y nhân đẩy xa Tĩnh Huyền, rút người ra lui lại, đứng trên bức tường hoang tàn. Tĩnh Huyền cũng không tiến lên nữa, chắp tay mà lễ: "Tĩnh Huyền của phái Nga Mi, muốn thỉnh giáo cao danh các hạ." Sau phần tỉ võ này, âm thanh của nàng vẫn đạm như thường ngày, một chút thở mạnh cũng không có, có thể thấy nội lực thâm sâu.
"Các hạ tại sao lại thổi giai điệu của ta cùng các sư muội khi còn bé hay vui đùa?"
Hắc y nhân im lặng chốc lát, giơ tay lên cởi xuống sợi dây thừng buộc tóc. Mái tóc dài ngay sau đó theo gió thổi qua, tung bay giữa không trung. Lại nhảy xuống tường hoang, kéo xuống tấm khăn đen che mặt, chắp hai tay.
"Chu Chỉ Nhược, bái kiến Tĩnh Huyền sư tỷ!"