- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đồng Nhân
- [Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
- Chương 11. Tức đáo thường châu
[Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
Chương 11. Tức đáo thường châu
Liền đến Thường Châu
Giang Nam rất tốt, nhưng cuối cùng cũng phải lên đường. Ngờ đâu hai người đang chuẩn bị đi, thời tiết bỗng nhiên ấm trở lại, cộng với ba bốn ngày mặt trời rực rỡ chiếu cao. Thời tiết chợt nóng, nếu như ở dưới mặt trời mà đi đường như vậy, Chu Chỉ Nhược lo lắng bệnh tình của Triệu Mẫn lại tái phát, vì vậy cố ý không đi, ở lại Kim Hoa nghỉ dưỡng sức mấy ngày. Một ngày này nổi gió đổ mưa, đến chạng vạng tối mới ngừng mưa, thời tiết nhẹ nhàng khoan khoái mát mẻ. Hai người Triệu Mẫn ở Kim Hoa ăn uống vui đùa, tiền túi mau thấy đáy, chờ đến một ngày không nóng, liền đi đến Thường Châu. Thấy ngừng mưa, các nàng vội vàng trả phòng thu thập hành lý chuẩn bị lên đường. Mắt thấy sắp phải xem bệnh, trong túi cũng ngượng ngùng, hai người liền muốn đi nhanh rồi mau trở lại. Con lừa cùng chiếc xe gỗ nhỏ chở hành lý thô nặng cũng gởi ở trong quán trọ, đợi xem xong bệnh rồi trở lại lấy, không tốn bao nhiêu tiền bạc, vừa có thể khinh trang lên đường, lại có thể theo đường thủy đi đến Thường Châu thành.
Người ta nói Yên Vũ Giang Nam, thủy thành trạch hương, tất cả đường thủy lớn nhỏ đều bốn thông tám đạt. Nếu như đi đường thủy đến Thường Châu, trước phải ngồi thuyền nhỏ, kế tiếp đến bến tàu lớn đổi lại thuyền lớn, là có thể tới Bì lăng độ. Khang Tỷ nói, vị kia thầy lang kia sống gần Bì lăng độ, cho nên ngồi thuyền đi đến đó sẽ tiết kiệm thời giờ lại thuận lợi. Đoạn thứ nhất vượt thành sông nhỏ, ở ngày hội trung thu lần đó vẫn còn lại cái dư âm của du khách thưởng thức cảnh trang nghiêm thành mà du ngoạn trong đêm. Sông hẹp không chứa được thuyền lớn. Những người chủ nhân của thuyền ô bồng kia là cho mướn thuyền để người thưởng đêm, đường thủy náo nhiệt. Nếu không dừng lại thưởng thức đêm, cũng có thể cho mướn thuyền đi, khi đến bến tàu tự có người tiếp thuyền. Đây cũng một là hướng làm ăn. Triệu Mẫn cùng Chu Chỉ Nhược tất nhiên mướn thuyền không nói ở đây, vòng vo dây dưa cũng không nhiều, hơn nữa Chu Chỉ Nhược sẽ lái thuyền, ngay cả thuyền phu cũng không có mời, chỉ chọn một cái thuyền vừa nhỏ vừa cũ mà đi.
Có câu nói một phân tiền một phần hàng, giá của thuyền ô bồng này tiện nghi đến nỗi ngay cả ô bồng đều không có, cũng may trên thuyền rất sạch sẽ, mặc dù nhỏ nhưng hai người ngồi hay nằm vẫn đủ. Triệu Mẫn vẫn ăn mặc nam trang, tinh thần phấn chấn, giúp Chu Chỉ Nhược căng buồm rời bờ.
Ban ngày trời đổ mưa, mặt trời lặn sâu khẩu khí hô giọng trong lòng đều là thanh thanh lành lạnh. Triệu Mẫn hít thở tự tại, dựa ở trên boong thuyền trộm rỗi rãnh làm lười. Nàng nhìn Chu Chỉ Nhược đốt bếp lò nhỏ, ở trên lò mà kê lên một nồi canh cá, thong thả đánh một cái hắc hơi.
"Chỉ Nhược, ta muốn uống trà."
Chu Chỉ Nhược cắt rửa đậu hủ cùng rau củ bận rộn túi bụi, nào có thời gian pha trà cho tiền Quận chúa lười biếng. "Nào có cái lò thứ hai? Cơm nước xong lại nấu nước pha trà cho ngươi."
Không có uống trà, Triệu Mẫn càng rỗi rãnh, đỉnh đầu là ánh trăng đã qua ngày mười lăm, bên bờ hai hàng cây liễu xanh nồng, gió thổi đến một cái, du du dương dương. Nàng nghiêng đầu nhìn một cái, trong lò lửa than vững vàng đương đương liếʍ lấy nồi canh cá đang sôi, tỏa ra một mùi thơm nhẹ câu dẫn cái bụng. Một miếng cá non nớt, nấu ra nước canh bạch sắc, sôi trào cuốn lấy đậu hủ cùng cải trắng, bánh bột ngô cũng đã mua xong, ăn uống no đủ. Lấy xuống nồi canh trên bếp, mang lên bình nước, múc một muỗng nước sông trong suốt, nấu nước pha trà. Trà cũng không phải là loại trà ngon gì, nhưng vẫn đủ mùi, từ từ an ủi cái đêm dài của Triệu Mẫn chưa được thỏa mãn. Đêm dần dần dày đặc, gió thổi đến cũng không nhanh không chậm, cứ như vậy mà nhẹ nhàng đẩy con thuyền, xuôi dòng trên sông. Chu Chỉ Nhược cũng không để ý tới thuyền nhỏ, mặc nó trôi theo con nước mà đi tới phía trước, đem những du thuyền thưởng đêm khác bỏ rơi ở sau lưng. Chu Chỉ Nhược rửa xong chén đũa, mới ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng không nhìn nước nhìn trăng, cầm cây gắp lửa sắt cúi đầu chuyên tâm đem lò lửa châm châm cháy bừng lên.
Lại là một cái hắc hơi, Triệu Mẫn dứt khoát nằm xuống, lòng bàn tay tương điệp, gối đầu nhìn lên bầu trời. Này thuyền này nước, làm cho nàng nhớ tới năm đó ở Hàn giang, nhớ tới đoạn chuyện cũ ở Hàn giang, tựa như đã cách một đời xa xôi vậy. Giang hồ, liền giống như con sông nước này, người như thuyền nhỏ, có xa có gần, muốn ngừng nhưng cũng rất khó để giữ. Có phải hay không chung quy lại rất khó khăn để thoát khỏi đó, chảy xuôi thẳng xuống, không biết thiên địa rộng lớn như thế nào. Nàng suy nghĩ miên man, nghiêng mặt nhìn về phía tức phụ của mình. Bóng đêm như tấm màn, nhờ vào ánh sáng lò lửa, Chu Chỉ Nhược đẹp đến giống như người trong tranh. Triệu Mẫn si ngốc nhìn, nhìn gió đêm kéo đến thổi thổi tóc mai của nàng, nhìn ngón tay nhỏ vén tóc ra sau tai, nhìn lòng bàn tay của nàng nâng lên má, nhìn móng tay khều ở kẻ răng. . .
Chơi trò gì đây
"Dính răng." Chu Chỉ Nhược ung dung giải quyết cái răng bất tiện, đưa tay vào lòng sông rửa sạch hai tay, lại bày tư thế ngồi về bên bếp lò, nhìn ngọn lửa mà xuất thần. Triệu Mẫn hậm hực thu hồi ánh mắt trong lòng nói người trong tranh làm sao biết dính răng, người trong tranh người hẳn là nhà xí đều không đi. . . Hồ suy nghĩ đem chính nàng buồn cười, lại vui mừng vì Chu Chỉ Nhược không biết nội tâm nàng thô bỉ, cầm lên chén trà uống một hớp lớn.
Trà ngon, trăng đẹp. . . Hết thảy đều rất tốt, tốt đến ngực có chút đau đớn.
Triệu Mẫn cau mày một cái, tay đè lại ngực, chậm rãi hít một hơi, lại từ từ thở ra. Hồi lâu không có phát bệnh, ngược lại thấy có chút phập phồng giống bệnh trạng trước đó, nàng cười do cái thương thế kia dẫn đến chuyện bị bệnh hôm nay, không hề rầu rỉ. Thương thế kia của nàng, Chu Chỉ Nhược từ trước đến giờ đều rất lo lắng, chính nàng làm sao không để ở trong lòng. Ẩn cư nhiều năm, nàng càng phát giác được rất có thể mất mạng, không cần sầu khổ, phải tích cực đối mặt, nhưng không thể để cho nó tự do cản tay chính mình.
Đau đớn như có như không, cũng không hề hung mãnh, nhưng lại đột ngột đâm tới, biểu thị cho biết nó vẫn còn tồn tại. Triệu Mẫn vẫn chịu đựng, không muốn để cho Chu Chỉ Nhược nhìn thấy. Nàng thấy Chu Chỉ Nhược nhìn lò lửa xuất thần, đoán được nàng hơn phân nửa cũng là đang nhớ lại chuyện quá khứ. Vì muốn dời đi chú ý, Triệu Mẫn có lòng muốn cùng Chu Chỉ Nhược trò chuyện đôi câu. Gió mát trăng thanh, thích hợp vẩy rượu tế trời, nhìn lại cõi trần.
"Chỉ Nhược."
"Ân?" Chu Chỉ Nhược đáp lại Triệu Mẫn một tiếng, phục hồi tinh thần, xoa hai ba cái ánh mắt, đưa tay đem bình nước vừa múc, đặt lên lò lửa.
"Có chuyện, ta để trong lòng rất lâu rồi. . ."
"Ân?" Chu Chỉ Nhược xoay người nhìn nàng, mặt lộ kinh ngạc."Ngươi nói. Thua tiền sao?"
"Phi, ngươi cho là ta là ngươi sao." Triệu Mẫn ngồi dậy, chẳng biết tại sao lại trịnh trọng lên. "Năm đó, ngươi muốn gả cho Vô Kỵ ca ca..."
"Vô Kỵ ca ca?" Chu Chỉ Nhược trong lòng tràn đầy mê muội, nhưng vẫn không quên tìm ra điểm chính. "Hừ..."
"Khụ khụ... Trương Vô Kỵ. Chuyện này, ta một mực rất kỳ quái. Năm đó, ngươi muốn gả cho Trương Vô Kỵ, thật sự là do sư phụ ngươi ép sao?"
Tròng mắt Chu Chỉ Nhược chợt lóe lên, thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chú vào miệng bình nước phiêu dật khói trắng, khóe miệng khẽ động, kéo ra một tràng mỉm cười, hỏi ngược lại: "Kia nếu không thì sao?"
Nước sông nhẹ nhàng chảy, chung quanh không có thuyền nào khác, thuyền nhỏ vừa vặn trôi đến một cái chỗ chuyển lưu, dòng nước đổi chiều, trước mắt sáng tỏ thông suốt. Triệu Mẫn đi tới boong thuyền, đứng ở đầu thuyền, đón gió.
"Ta cũng chỉ muốn quan tâm một chút mà thôi, chuyện ngươi và tiên sư của ngươi, vô tình xúc phạm, ngươi cũng không nên tức giận. Diệt Tuyệt sư thái cương liệt cố chấp, tuy tính cách cực đoan, nhưng không mất đi vẻ nữ trung anh hùng, võ lâm hào kiệt. Năm đó ở Vạn An tự, cho dù có chết cũng không để cho Vô Kỵ ca. . . Trương Vô Kỵ cứu, có thể thấy nàng cương trực cứng rắn. Nàng để cho ngươi chấn hưng Nga Mi ta tin, để cho ngươi không được phép yêu Trương Vô Kỵ giáo chủ ma giáo ta tin, mắng ta yêu nữ Mông Cổ Thát tử ta cũng tin, nhưng nàng để cho ngươi giả vờ gả cho Trương Vô Kỵ lợi dụng cảm tình thân thể đi đổi lấy sự trợ giúp của Trương Vô Kỵ, ta lại không tin. Đây không phải là chiêu bài nàng có thể nghĩ ra."
Chu Chỉ Nhược đưa ngón tay đi cầm lấy bình nước trên bếp lò, không cẩn thận bị nóng đến đầu ngón tay, vội vàng thu hồi, sâu kín hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì..."
"Ta chỉ muốn biết. Dù sao cũng làm ta khốn khổ nhiều năm."
"A... Ai..." Chu Chỉ Nhược cười than thở, ánh mắt lấp lánh, mở miệng chính là kiên định không dời: "Mẫn Mẫn a... Ta có thể lừa gạt người trong thiên hạ, nhưng không lừa được ngươi. Đúng vậy, ngươi hiểu rất rõ ta. . . Sư phụ ta vừa mới chết, trong phái sớm có dị tâm của mấy vị sư tỷ sư thúc nội đấu, những môn phái khác cũng đưa mắt nhìn chăm chăm. Nga Mi của ta nếu không có được sự trợ giúp của Trương Vô Kỵ cùng Minh giáo, diệt vong chính là ở trước mắt."
"Quả nhiên!" Triệu Mẫn xoay người ra đi trở về, ánh mắt phức tạp: "Có thể ngươi vì muốn để cho Trương Vô Kỵ giúp ngươi, lại ngụy tạo thành lời trăn trối của sư phụ ngươi, đem chuyện lợi dụng Trương Vô Kỵ đẩy tới trên người sư phụ ngươi..."
"Ta không phải là vì mình, mà là vì Nga Mi. Mà nếu đã là vì Nga Mi, người nào có thể dùng? Người nào có thể bỏ? Bao gồm sư phụ ta, bao gồm ta."
"Ai!" Ánh mắt Triệu Mẫn bỗng nhiên thầm hạ xuống, vùi đầu nhìn nước: "Tự nhiên bao gồm cả ta. Cuối cùng ở trong lòng ngươi phái Nga Mi là nặng nhất..."
"Năm đó ta là Chưởng môn, dĩ nhiên bởi vì trách nhiệm. Bây giờ ta không phải. Không cần vị trí, không cầu chức tước, ngươi biết hiện tại ai ở trong lòng ta nặng nhất hay không, không cho phép đùa bỡn lưu manh!" Chu Chỉ Nhược dùng bao bố bợ lên bình nước nói, đổ đầy một ly trà xanh, đưa cho Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn đưa tay nhận lấy ly trà, ngẩng đầu lên vẻ ảm đạm bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, cười hì hì nói: "Ha ha, ta biết. Điểm này ta tự nhiên là biết. Nói đến đùa bỡn lưu manh, ha ha, Chỉ Nhược, tối nay sông dài trăng tròn, không nên cô phụ a."
Mặt nước cùng gió phụ họa, dương liễu bay lượn, Chu Chỉ Nhược theo gió thổi lên cười một tiếng, tiến lên ôm ngang lấy Triệu Mẫn.
Trà vẩy đầy đất.
"Này này! Ngươi làm gì! Còn nếm một chút ngon ngọt nữa hay sao!"
"Đúng vậy, ngọt thảm a." Chu Chỉ Nhược cúi đầu hôn lên gương mặt Triệu Mẫn, nhẹ giọng cười nói: "Ai bảo ngươi thăm dò chuyện riêng tư của ta. Những chuyện này, ta vốn định lừa gạt cả đời."
"Ngươi lừa gạt được sao. . . Ta nói, Chỉ Nhược a. . ."
"Lại làm gì nữa đây? Kéo móng tay của ta sao."
"Ta không phải nói cái này. Ta là muốn nói, không tốt lắm đâu, ta đột nhiên nghĩ đến cái thuyền này của chúng ta thật không có bồng. . ."
"Nga, đúng rồi." Chu Chỉ Nhược nói xong buông tay, không thể đùa bỡn lưu manh, liền trở mặt vô tình.
"Ai yêu!" Triệu Mẫn té đau, quên mất đau đớn trong người, ở trên boong thuyền mà lăn lộn: "Chu Chỉ Nhược, ngươi cái yêu nữ này!"
Chuyện cũ theo gió, tất cả phó mặt trên mặt sông cùng với gió mát. Ban đêm ồn ào lại an ổn ở phía sau, mặt trăng chìm xuống mặt trời lại nổi lên lại đến một ngày mới. Thuyền nhỏ đến bến tàu, xuống thuyền nhỏ lại đổi thuyền lớn. Lại xuôi theo con nước nửa ngày, Triệu Mẫn đứng ở trên boong thuyền, xa xa có thể nhìn thấy được ở trên bến tàu lớn người tới người đi náo nhiệt, kế bên là trên một tảng đá lớn có khắc ba chữ to 'Bì lăng độ.'
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đồng Nhân
- [Mẫn Nhược] Có Thể Uống Một Ly Không
- Chương 11. Tức đáo thường châu