Chương 9. Đầu thạch vấn lộ

Ném đá dò đường

Không biết là bởi vì thời gian không còn sớm, hay là Khang Tỷ ngồi ở đây, trong quán rượu cũng chỉ một bàn của các nàng là khách. Hai người hỗ lễ vào ngồi. Bát đũa đá xanh đã dọn xong, rượu đế đã mang lên. Con dê mới vừa xuống lò được tiểu nhị mang lên trên kệ bàn, vỏ ngoài chín vàng vẫn còn âm thanh ti tách ánh lên dầu mỡ bóng loáng, mùi thơm xông vào mũi.

Triệu Mẫn thu hồi quạt xếp vỗ nhẹ lên mặt bàn, giơ tay áo tỏ ý, muốn để cho tiểu nhị cắt thịt lui xuống. Nàng đứng lên, cầm lên con đao nhỏ cắt thịt đặt ở một bên trên vỉ nướng, tự mình hạ thủ. Cắt mổ thịt dê bò, này đối với quý tộc Mông Cổ như nàng mà nói, giống như người Hán dùng đũa, thành thạo là chuyện bình thường. Bất quá ngay tại lúc này lưỡi đao vừa mới áp vào da thịt con dê, bỗng nhiên trong chớp mắt liền dừng lại, thu hồi cổ tay cầm dao hơi nghiêng, lần này liền dùng cố sức, lại xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lúc này hết lần này đến lần khác càng tỏ ra vụng về, nhưng lại càng tỏ ra thành ý.

Khang Tỷ thấy nàng chân tay luống cuống, nhếch miệng cười một tiếng, làm răng trắng môi đỏ lọt vào trong mi mắt của Triệu Mẫn. "Công tử không quen dùng đao a?" Âm thanh thanh lãng, lại mang theo mấy phần lười biếng buông lỏng, nghe vào trong tai hết sức thoải mái.

Triệu Mẫn khó khăn lắm cắt tốt ba bốn miếng thịt dê mỏng, vội vàng dùng đũa kẹp lấy hai mảnh để vào trong đĩa nhỏ, hai tay đưa sang cho Khang Tỷ, thấp giọng nói: "Khang Tỷ chê cười rồi. Tại hạ với đao kiếm không duyên, quả thật không có dùng qua."

"Gia quán này thịt thực không tệ. Thịt kho tàu rất là nổi danh, ngược lại thịt dê nướng là lần đầu tiên ăn, hy vọng cũng không tệ."

"Khang Tỷ trước mời."

Ở dưới nụ cười chân thành của Triệu Mẫn, Khang Tỷ nhận lấy đĩa nhỏ nàng đưa đến, cầm đũa gắp lên miếng thịt dê, nhai chốt lát liền nuốt, rồi mời Triệu Mẫn cùng ăn. Triệu Mẫn cũng gắp lấy một mảnh để vào đĩa của chính mình, nhìn thịt dê kia trắng như tuyết, liền biết thịt đã chín muồi, đưa vào trong miệng, quả nhiên độ lửa quá lớn, khẩu vị không tốt. Vì vậy trong lòng nàng đối với cái thịt dê nướng này mất đi sự mong đợi. Nàng thích ăn là thịt dê còn tơ máu treo nướng ứa ra từng giọt dầu mỡ, có thể người Hán sẽ ăn không quen.

"Quả nhiên không sai." Khang Tỷ ăn rất hài lòng, chính mình đưa tay cắt thịt dê. Lôi kéo hai cái đại khái ngại không đã ghiền, nàng vén lên tay áo, kéo xuống một bên chân con dê, xé ra đưa vào trong miệng, trực tiếp ăn khóe miệng còn chảy ra vết dầu mỡ. Triệu Mẫn thấy nàng xinh đẹp động lòng người, lại không có giả vờ màn hình tượng, trong lòng có mấy phần hảo cảm. Hai ngươi ly đến đũa đi, tán gẫu giả tạo nói chuyện nhà, khi nói chuyện cũng tự nhiên lên rất nhiều.

Ngược lại Khang Tỷ cũng không có quên chính sự, sau khi xẻ bốn năm miếng thịt dê ăn, đối với Triệu Mẫn đi thẳng vào vấn đề nói: "Công tử muốn hỏi thăm chuyện gì?"

Triệu Mẫn thấy nàng nhắc đến, cũng không giấu diếm, không ném đá, trực tiếp dò đường: "Khang Tỷ nghe noi đến Lăng gia không?"

Khang Tỷ sau nghe xong khẽ mỉm cười, bỏ xuống miếng thịt dê còn chưa ăn xong vào trong tay, dùng ngón tay út lấy ra một cái khăn tay từ bên hông, lau khô hai tay, động thân ngồi ngay ngắn, nhìn về phía Triệu Mẫn, như lúc ban đầu xinh đẹp cùng ôn văn: "Không biết công tử có phải không hiểu nơi này của chúng ta. Chúng ta ăn chén cơm này, là ấn theo khu vực được phân ra. Thân ở Giang Nam, nếu là không biết Lăng gia hẳn là không thể ăn được chén cơm này. Gần đây người hỏi thăm về người của Lăng gia ở bên ngoài rất nhiều a."

"Gần đây! Không biết là như thế nào?"

Khang Tỷ thích cười, lời chưa nói đã cười ra trước. Nụ cười này, còn mang theo điểm nhạy bén sắc bén: "Công tử mặc dù nói chính mình không quen dùng đao, nhưng ta nhìn thấy, ngươi cách người trong giang hồ cũng không xa." Triệu Mẫn cười đáp lại, từ chối cho ý kiến. Khang Tỷ tiếp tục nói: "Cho nên ngươi hẳn cũng biết, ở Hàng Châu thành sắp cử hành đại hội võ lâm. Dẫn đầu chính là Lăng gia."

"Chuyện này không chỉ người trong giang hồ biết, chính là tiểu nhị trong quán cơm quán trọ cũng biết. Thông tin biết được cũng không nhiều, cho nên ta suy nghĩ nhiều muốn hiểu thêm một chút."

"Dòng họ người trong tộc của Lăng gia, phân thành hai, vào quan trường mở võ quán, học võ gia truyền là Hỏa liệt và Hỏa thuẫn, không biết công tử muốn biết phương diện nào?"

Triệu Mần cầm lên cây quạt ở trong tay, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay hai cái, cẩn thận hỏi: "Không biết tin tức này trị giá bao nhiêu?" Không cần dùng tiền, dẫu sao chẳng qua là nghe phiến diện từ một bên của người trung gian, Triệu Mẫn cũng không muốn dốc hết túi mua tin tức chỉ để hỏi thăm Lăng gia, cho nên vẫn nên hỏi rõ ràng một chút.

Khang Tỷ nghe nàng nói tiền, nhìn chăm chăm quan sát nàng một phen, chợt cười to hai tiếng: "Ha ha. . . Công tử không cần sợ. Ngươi tùy tiện hỏi, ta không thu tiền."

Triệu Mẫn thả lỏng trái tim, trong lòng một viên khác lại hơi thắc mắc: "Khang tỷ vì sao mua bán lỗ vốn?"

Khang Tỷ bưng lên ly rượu, cùng Triệu Mẫn nâng ly uống cạn. Triệu Mẫn đứng lên rót rượu cho nàng, lại bị nàng vẩy tay ngăn lại, phản lại phải chính nàng rót đầy ly. Mùi hương của rượu cũng mờ nhạt, được ngọn gió êm ái trêu ghẹo cuốn vào, đem cái quán không lớn này bao hàm trong bầu không khí toàn mùi rượu.

"Ta không thiếu tiền. Người trong giang hồ, tương lai còn dài. Ta không quan tâm tới mấy đồng tiền buôn bán này, vui vẻ là tốt rồi, có tiền cũng khó mua được vui vẻ."

"Nhưng là. . . Tại hạ cũng không có gì có thể làm cho Khang tỷ cao tâm a."

"Dáng dấp ngươi đẹp mắt a." Khang Tỷ xiết cái ly đυ.ng môi, cười như trăng Đan phượng: "Giá đó đủ để cho ta cao hứng."

"Giá. . . Nói đùa. Hắc, ha ha."

"Thật ra, ta nhìn thấy dáng dấp của người nào đó khó coi sẽ vô cớ mà không vui. Tốt lắm, công tử, ngươi yên tâm đi, ta không thu tiền ngươi, cũng không là để cho ngươi thiếu nợ ta. Bồi ta ăn xong bữa cơm này, ngươi ta hai đường, hỏi đi."

Triệu Mẫn nghĩ ngợi, nàng cùng Chu Chỉ Nhược đi qua Kim Hoa cũng là bởi vì Kim Hoa cũng không phải nơi mà đa số các môn phái đi Hàng Châu phải đi qua. Nhân sĩ võ lâm không nhiều, có thể tận lực tránh phiền toái là được. Mà lái buôn tin tức Khang Tỷ lại buôn bán ở Kim Hoa này rất thuận lợi, xem ra quả thật không thiếu tiền. Đã như vậy, Triệu Mẫn dĩ mạo thủ lợi (lấy tướng mạo để đoạt lợi ích), yên tâm thoải mái, liền hỏi: "Tuổi trẻ nhất bối của Lăng gia, mời Khang Tỷ chỉ giáo."

"Hiện tại đảm đương quản lý Lăng gia, là Lăng Trác. Trưởng nữ của hắn, cho đến giờ cũng không nhiều người biết đến, tên là Lăng Như Vân. Đại khái công tử cũng không phải muốn hỏi thăm nàng a." Triệu Mẫn trong lòng giật mình, thầm nghĩ vị Khang Tỷ này quả nhiên danh bất hư truyền, không phải chỉ để kiếm cơm. "Nhị nữ tên Lăng Yên Sở, vốn không có lớn lên ở Kim Lăng, hai năm gần đây mới được phụ thân nàng điều tới Kim Lăng, ngay sau đó mới đi xa đến Trùng Khánh phủ, nhận chức vụ tập đạo tổng ti của Trùng Khánh. Tam tử tên Lăng Nguyên Tùng, mười lăm mười sáu tuổi đã là thủy quân ở Sào Hồ, lập chút công trạng, vừa mới phong làm Thiên tướng quân."

"Vì sao. . . Lăng Nhị tiểu thư bị điều trở về Kim Lăng?"

"Hừ. . ." Khang Tỷ hừ nhẹ, tựa như khó hiểu khinh miệt: "Lăng đại đương gia cho tới bây giờ sẽ không có tâm huyết lai triều (tâm huyết dâng trào). Người khác không biết, điều Lăng nhị tiểu thư trở về, là bởi vì Lăng đại tiểu thư, phế."

"Phế?"

"Chuyện này, ta cũng chỉ biết là đại khái. Hình như là mấy năm trước Lăng đại tiểu thư trong lúc thi hành công vụ bị cao thủ đả thương, từ đó bị phế đi một cái cánh tay. Cho nên, nàng không thể làm quan, cũng không thể vào võ quán nhà mình, thậm chí không ở lại Kim Lăng, lúc này mai danh ẩn tích"

"Mai danh ẩn tích? Cái này cần gì phải. . ."

"Công tử là không biết Lăng gia a. . . Lăng đại tiểu thư như vậy, cũng là tại Lăng gia không giữ được. Bất quá nàng cũng có điểm quái lạ. Lăng phu nhân xuất thân trong một gia đình giàu có ở Thường Châu, theo lý nàng trở về nương gia của mẫu thân để chữa trị thương tích nghỉ ngơi mới đúng, nhưng nàng cũng không trở về Thường Châu, cứ như vậy biến mất ở giang hồ."

Thường Châu? Triệu Mẫn ngăn lại chân mày xung động nhíu lại, sắc mặt ra vẻ bình thường. Mẫu thân của Lăng Như Vân là người Thường Châu, cái này làm cho nàng cảm thấy có chút trùng hợp a. Nhưng có thể cũng chỉ là một chút trùng hợp, nàng cũng không thấy chuyện Lăng Như Vân có gì không thích hợp mà muốn hỏi nhiều, liền chuyển hướng đến điều thứ hai muốn biết câu trả lời: "Nói đến Thường Châu, có một vị thầy lang có thể trị được nội thương?"

"Thường Châu. . . Nội thương. . . Nga! Có. Hắn ở gần Bì lăng độ, đi đường thủy rất thuận lợi."

"Nghe nói hắn trị thương không lấy tiền?"

"Không lấy tiền? Ha ha, cái này ta thật không biết. Cũng không thể a. . . Hắn là thầy lang cùng với ta không giống nhau, không thu tiền làm sao mà sống qua ngày? Nếu như ngươi muốn biết cặn kẽ, kia phải đến Thường Châu một chuyến để hỏi thăm. Hắn có thu tiền hay không ta không biết, nhưng y thuật không tệ là thật, mấy năm gần đây nhân sĩ giang hồ tìm hắn chữa thương cũng không ít, hắn ý tứ túng thiếu, có người nguyện đi."

Nghe Khang Tỷ nói có người là thật, y thuật lại cao minh, Triệu Mẫn coi như đạt được mục đích, tin tức không cần tiền cũng không tiện để hỏi nhiều, thấy tốt hãy thu. Vì vậy bỏ xuống một chút vấn đề không liên quan đang muốn che giấu, thêm rượu cắt thịt mở lại yến tiệc, nàng hẳn là nên bồi Khang Tỷ ăn xong bữa cơm này thật tốt.

Chuyện thế gian, thường thường lưỡng trọng thiên, mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu khổ. Bên kia có rượu có thịt nướng có mỹ nhân ở bên, bên này chính là chỉ có duy nhất tiền đặt cuộc mạt chược. Lại nói Chu Chỉ Nhược ôm tiền đồng bạc vụn dấn thân vào con đường đánh bạc, làm gì biết được cách chơi mạt chược của Kim Hoa cùng Ba Thục bên kia có lối đánh không giống nhau. Nàng đánh không quen, lại chỉ lo muốn chơi, mới chỉ gần đến phân nửa đã đem túi tiền thua mất hết, ngay cả một đồng tiền còn lại đều không còn. Không có tiền cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, Chu Chỉ Nhược lại không có đi đến bên coi khách nhân khác chơi. Hứng thú suy yếu vén rèm cửa đi ra, lần nữa chui vào trong màn đêm.

Giang Nam náo nhiệt, ban đêm cũng khó có thể yên tĩnh, nhóm người trên đường xem hoa đăng đến giờ cũng chưa có tan hết. Chu Chỉ Nhược biết tính tình của Triệu Mẫn, hiếm có cơ hội quang minh chính đại ăn uống vui đùa, tất nhiên không chịu sớm trở về, nhất định vẫn còn ở chợ đêm mà rong chơi. Đêm trăng xứ lạ, lại thua hết tiền, cùng tức phụ phân ra đến nửa đêm Chu Chỉ Nhược không khỏi có mấy phần nhớ nhung dâng trào. Mặc dù cùng Triệu Mẫn ước định mỗi người tự mình trở về quán trọ, có thể nếu nàng nói sớm kết thúc bài cục, liền muốn đi tìm Triệu Mẫn, cùng nhau trở về. Khổ não là phố lớn hẻm nhỏ không ít, tìm một người nơi nào lại có thể dễ tìm. Chu Chỉ Nhược cúi đầu, chậm rãi nghĩ cách, chân tuy không có giả bộ quèo, nhưng là vì che đậy nhịp bước cứ thế kéo lê trên đất mà đi, bất tri bất giác chung quanh không có ai. Nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh, không ngờ đã đi tới trước cửa Pháp long tự. Kia kinh tràng cao vυ"t ở ngay trước mắt, bốn phía yên tĩnh không bóng người, chỉ có ánh trăng trên đỉnh đầu, nước sông mênh mông. Gió sông thổi đến, tựa như đem sự náo nhiệt ở thành thị che ở sau tai.

Kinh tràng này, ngược lại cũng đủ cao, ở trên đó hẳn cũng có thể dễ dàng tìm thấy Triệu Mẫn, chẳng qua này đây cũng quá vô lễ... Chu Chỉ Nhược ngửa đầu xuất thần, cảm thấy chính mình quá khinh nhờn phật lễ. Chỉ có thể thay đổi suy nghĩ một chút, thế tục mấy năm, cái giới gì mà chính mình không phạm qua? Chu Chỉ Nhược không khỏi nhẹ giọng càn rỡ cười một tiếng, giơ tay lên tháo sợi dây thừng đang buộc trên búi tóc, nhấc chân chạy như bay, như giang yến nhẹ nhàng, thoáng đảo mắt một cái đã đứng ở trên đỉnh kinh tràng kia.

Bách vô cấm kị, mọi chuyện cũng rồi.

Đứng ở nơi cao nhất đưa mắt nhìn, gió đêm bỗng nhiên thổi rất lớn, thổi bay phất phới mái tóc dài của Chu Chỉ Nhược, hòa hợp cùng màn trời thành một thể. Nàng nhắm mắt lại hít một hơi dài gió đêm mát mẻ, vận khí hít thở. Tựa như mới vừa thi triển kinh công làm cho nàng rất thống khoái, đáng tiếc trong người mang võ công tuyệt thế, nhưng lại một mực ẩn cư ở nơi sơn thủy. Chỉ có thể cho núi nhìn, cho nước nhìn, cho gió nhìn, cho Triệu Mẫn nhìn. Đúng rồi, nàng ấy còn không muốn nhìn! Nghĩ đến lúc bắt cá trong núi, Chu Chỉ Nhược liền tức tối bất bình: Ngươi không muốn nhìn ta còn có thể cho ai nhìn! Không cam lòng vẫn là không cam lòng, kia đem cái gió đêm trong miệng thở ra, lòng dạ hung ác của Chu Chỉ Nhược lại thoải mái lên không ít. Đời người chính là như vậy, có được tất có mất. Có thể mười năm không xa không rời, đánh mất đi sinh tử sảng khoái hận thù. Có mặt trời lên mặt trời lặn an ổn thái bình, lại có trên ngọn thành cao không người nhận biết. Chu Chỉ Nhược mở mắt cười, con ngươi sáng như sao: Phá nhiều giới như vậy, chẳng qua là không có cơ hội động qua sát giới. Thay vì thổn thức, không bằng mau tìm Mẫn Mẫn. Này, nơi đó! Bên cạnh lang cá còn có một cô nương...

Con dê nướng chỉ còn lại xương, rượu cũng đã hết, Triệu Mẫn đưa Khang Tỷ ra cửa, lần nữa lại cảm ơn. Khang tỷ được một bửa ăn thịt dê rất hài lòng, nụ cười còn nồng hơn: "Công tử không nên khách khí, chúng ta đều có việc cần mà thôi."

"Nói cho cùng thì vẫn là Khang Tỷ nhọc lòng giúp ta. Nếu Khang Tỷ không ngại, có thể kết giao người bạn này như ngươi, chính là vinh hạnh của tại hạ."

"Kết bạn đương nhiên là có thể được." Khang tỷ cười lúm đồng tiền như hoa, bỗng nhiên thấp giọng nói: "Chẳng qua là lần sau nếu có duyên gặp lại, công tử cũng không cần mặc trang phục như vậy."

Nụ cười của Triệu Mẫn cơ hồ cứng ngắt ở trên mặt, bề ngoài còn mê muội không hiểu: "Lời này là ý gì?"

"Ha ha, không cần phải khẩn trương. Ta đã gặp qua nhiều người. Nếu là điểm này nhìn không ra được, như thế nào có thể đặt chân ở Kim Hoa này làm nhất tỷ. Mạo mỹ như hoa, nói năng có độ, còn mặc nam trang, lại mang ngọc giả. Trong lòng ta tất hiểu rõ, cô nương yên tâm."

Trong lòng Triệu Mẫn quả thực nhảy nhanh mấy cái, có thể nếu bị người nhìn ra, mạnh miệng lại cần gì. Hơn nữa nàng nhìn thấy con người Khang Tỷ, cũng không có ác ý, cho nên lập tức cũng không có kinh hoảng. Vừa vặn lúc này từ đầu đường đi đến một nhóm người trẻ tuổi, đều cầm trường kiếm, vây quanh một vị đứng đầu ồn ồn ào ào thì thầm đi về phía bên này. Chắc lại là một môn phái nào đó đi đến uống rượu đêm. Triệu Mẫn theo lẽ thường vẫn nên là tránh đi mới tốt, thay đổi gương mặt đưa lưng về phía bọn hắn, cái dáng này là nghiêng người áp hướng Khang Tỷ. Khảng Tỷ đoán được tâm tư của Triệu Mẫn, hết sức phối hợp hướng về phía sau ngẩng nửa mặt. Một cái nghiêng một cái ngửa, chợt nhìn thấy có chút giống khó bỏ khó phân lại giống như tiểu tình nhân không để ý phép tách.

"Khảng Tỷ, không dối gạt gì ngươi, hành tẩu giang hồ, bất đắc dĩ phải ăn mặc như vậy, trong lúc túng quẫn, để cho ngươi chê cười rồi."

"Nơi nào, cô nương nhìn một cái thì là không phải người mang hàng giả, thì cũng là người có nổi niềm khó nói. Thật ra thì ngọc này cũng không tệ, nếu không nhìn kỹ một chút cũng sẽ không phân biệt được thật giả."

"Ngọc thật ngọc giả cũng không sao, người thật người giả mới là quan trọng. Mong rằng Khang Tỷ..."

Khang Tỷ dư quang thấy nhóm người kia mau đi đến phía sau lưng của Triệu Mẫn, liền đưa tay vuốt qua một đường trên trán của Triệu Mẫn, cố làm thái độ nhăn nhó. Triệu Mẫn cả kinh, thay đổi ý nghĩ lại một chút là Khang Tỷ chỉ muốn vì nàng, chỉ có thể nhịn lại không tránh đi, giương tay che đi gương mặt của hai người, tiếp tục cười nói: "Mong rằng Khang Tỷ..."

Thấy những người đó đã đi qua, Khang Tỷ lập tức đưa tay lại, nghiêm mặt nói: "Cô nương yên tâm, quy củ trên giang hồ, ta sẽ không phá hỏng. Ý ta cũng rất hẹp hòi. Huống chi, ngươi lại còn xinh đẹp như vậy. Ngươi ăn mặc như vậy cũng rất đẹp mắt."

Đây là gì đây a! Triệu Mẫn cũng không thể giải thích được, chỉ đành phải nói cảm tạ, yên lòng. Đợi nhóm người kia đi xa, Triệu Mẫn bái biệt Khang Tỷ, hài lòng hướng quán trọ mà đi.

Tất cả hết thảy mọi chuyện, đều bị một vị đang đứng ở chỗ cao kia âm thầm quan sát thu hết vào trong mắt. Không có lời thoại của nhân vật trong bộ hí bộc bạch rất dễ để cho người hiểu lầm, huống chi còn nhập vào trí tưởng tượng của người đang xem. Gió đêm, thổi lên mái tóc đang giang nanh múa vuốt của nàng. Cười nhạt, từ trong lòng lan tràn đến khóe miệng.

Đại khai sát giới, cần gì phải chọn cát nhật lương thần! (ngày giờ tốt lành)