Chương 27: Tâm sự

- Con trở về nhanh thế? Chẳng phải đưa bọn trẻ đi học sao? – Bà nội Thẩm đưa

mắt nhìn hắn, trên tay phải cầm một tách trà, tay trái là một tờ báo

thong thả tựa người trên ghế sofa.

- Hai đứa trẻ đã đi học từ sớm rồi bà! – Hắn thành thật nói với bà nội Thẩm có thở ra một hơi dài chút thất vọng.

- Ừ! – Bà nội Thẩm gật đầu tiếp tục đọc báo dở dang.

Hắn có chút bất ngờ bà nội Thẩm không bị kinh ngạc mà hành động như đã biết trước câu chuyện.

- Bà nội hình như người biết con không đưa bọn trẻ đi học?

- Ừ!

- Ây! Sao có chuyện như thế được?

- Mẹ con có bảo con quay lại nhưng con vẫn một mạch đi ra khỏi nhà! Mẫn Như

có nhắn tin cho mẹ con chuyển lời hôm nay nó có việc đột xuất nên đưa

hai đứa nhỏ đi sớm – Bà nội Thẩm bỏ tờ báo, lấy tách trà nhấp một ngụm.

- Sao? Tại sao cô ấy không nhắn cho con?

- Nó có nhắn con không nhận được?

Thẩm Dương lấy phone trong túi, bật lên coi hắn há hốc, Mẫn Như sáng sớm có

nhắn tin , thậm chí là gọi nhắc nhở cho hắn nhưng hắn cư nhiên khóa máy

phone không thể nhận tin nhắn sớm hơn.

- Thế nào con bé có nhắn không?

- Có..có!

- Ừ! Chiều rồi hãy đi đón bọn trẻ không ai tranh giành công việc của con đâu!

Bà Thẩm đã đi ra cửa hàng thức ăn nhanh giúp Mẫn Như trông coi, cửa hàng

thức ăn nhanh khai trương được ba tháng đã có rất nhiều người biết đến.

Họ đều khen tài nấu nướng tuyệt vời của Mẫn Như. Có nhiều món ăn cô chế

biến ra đến bà Thẩm còn phải thán phục, từ trước đến giờ nấu vô số món

nhưng chưa có những món nào lạ mắt mà nhớ vị dai như các món ăn của cô.

--- ------ ---------

Mẫn Như thở dài bước ra nhìn ngôi nhà, nó là một vị trí đặc biệt cô đã ưng ý ngay từ đầu nhưng chủ nhân của nó không giảm giá tiền thuê xuống. Đóng

tiền học cho hai bảo bối tiền tiết kiệm của cô cũng không còn nhiều.

Tiền nhà này quá đắt đỏ có thuê thì cô cũng chỉ đủ trả cho ba tháng

không thể đủ cho sáu tháng.

Cô hơi thất vọng bắt taxi về cửa hàng, ngôi nhà nhỏ này không thuê được thật là tiếc nuối

- Dì con mới về!

- Sao rồi con gái? – Bà Thẩm mang khay thức ăn dư xuống bếp, rồi đi lên ngồi nói chuyện với cô.

- Không được dì ạ! Bà chủ không muốn giảm tiền thuê nhà! – Mẫn Như ủ rũ nhớ lại cuộc trò chuyện buổi sáng.

- Không sao con gái từ từ chúng ta sẽ tìm được cách! – Bà Thẩm cầm tay Mẫn Như an ủi với cô.

Họ nói chuyện một lúc thì khách bắt đầu nhiều hơn, cuộc nói chuyện ngưng

lúc đó. Mẫn Như tiếp tục xuống bếp chế biến những món ăn theo sở thích

của mình.

--- ---------

- Mẫn Như dạo này con bé

không xuất hiện nhiều như trước? Anh có biết chuyện gì không?– Mẫn Nhu

vừa cắt thịt bò vừa lên tiếng.

- Chẳng phải anh đã nói cô ấy

đi du lịch với bọn trẻ rồi sao!- Chính Uy giật mình khi Mẫn Nhu nhắc tới cô, một nỗi ám ảnh 3 tháng qua của anh.

- Phải! Nhưng anh

xem con bé đi được hai tháng rồi, trường học ở thành phố đã hoạt động

trở lại. Con bé không cho bọn trẻ đi học nữa hay sao?

- Chuyện đó... ? Mẫn Như có nói là muốn cho bọn trẻ nghỉ ngơi thêm 1 tháng nữa

nên tháng sau mới trở về! Sao hôm nay em đột ngột quan tâm chuyện của cô ấy?

- Không! Mẹ có nhắc đến con bé em muốn hỏi anh cho rõ.

- Ừ! Thôi ăn đi! Đừng bàn nữa! Anh có cuộc họp lúc 8h!

- Dạ!

Lại thêm một người hỏi về cô, biết đào đâu ra ở thành phố A này một Mẫn Như và hai đứa trẻ như Lạc Lạc, Bối Bối. Cô biến mất một cách kì lạ, khiến

anh không kịp trở tay, đến thời gian này tìm cô cũng là một vấn đề khó

khăn.

Anh căng thẳng trong lòng, hai đứa trẻ cũng vô ý đến mức

không liên lạc cho anh, cuộc sống của ba người như thế nào trong bốn

tháng.

Mẫn Nhu định mở miệng nói tiếp nhưng dừng lại chú ý đến vẻ mặt sầu tư của anh

Mỗi khi nhắc đến Mẫn Như thì anh luôn bày ra bộ dạng khó coi như thế. Cô đã trưởng thành nhưng vẫn luôn làm người lớn lo lắng. Cách đây vài tháng,

cô có chọc tức Mẫn Nhu đến nhập viện rồi từ đó im hơi lặng tiếng. Chính

Uy bảo ba mẹ con họ cần khoảng thời gian nghỉ ngơi nên mọi người trong

gia đình không có ý kiến.

Mẹ ruột của Mẫn Như khá lo lắng vì cô

không có kiến thức kinh nghiệm nuôi trẻ con. Ba mẹ con họ đi du lịch thì ai sẽ trông hai đứa nhỏ, cô chỉ thích mua sắm vui chơi cho bản thân,

chỉ sợ bọn trẻ không được chăm sóc cẩn thận.

Mẫn Nhu và Chính Uy

dùng bữa sáng xong, họ quay trở lại với công việc thường ngày. Nhưng

Chính Uy anh không tài nào tập trung được, liền gọi vệ sĩ cùng anh đi

tìm cô và bọn trẻ.