Chương 26: Buổi sáng dễ chịu

Bước đi trên đường cùng với những cơn gió se se của mùa thu, làm cho cô có

cảm giác dễ chịu đến lạ thường. Mẫn Như cố ý thức dậy sớm đưa Lạc Lạc,

Bối Bối đi đến trường mà không dùng một phương tiện nào. Cô vui vẻ hít

thở không khí trong lành trên đường đi, hai đứa trẻ tung tăng trượt dài

trên đôi patin.

Từ khi thoát khỏi thành phố A, cuộc sống của Lạc Lạc, Bối Bối thay đổi đáng kể, hai người được tự do hồn nhiên, hưởng đủ tình yêu ấm áp, chăm sóc của Mẫn Như. Tuy cuộc sống không nhung lụa như trước đây nhưng chưa bao giờ có cái gọi lại thiếu thốn, vật vã và đau

khổ. Lạc Lạc ít cười nội tâm của quá khứ, Bối Bối tinh ranh đến đáng sợ

cũng là của quá khứ thì hiện tại lại là một Lạc Lạc hay cười biết đùa

giỡn, Bối Bối tinh ranh đến hồn nhiên.

Hai đứa trẻ thật sự đã bước qua cái ngày đau khổ, thoát khỏi bóng đen của số phận, nước mắt cũng không còn lăn xuống nhiều nữa.

Mẫn Như ánh mắt xa xăm hạnh phúc vẫn nhìn rõ hai đứa trẻ đua nhau trượt

patin. Cuộc đời của cô đổi thay hoàn toàn là vì bọn trẻ, cô không có một chút kinh nghiệm hay kiến thức trong việc nuôi dạy con trẻ. Khi trùng

sinh vào nơi này, cô rất hoang mang tuyệt vọng, bởi cô gái này không

phải là cô. Sau đó biết được thân thế của thân xác như một quả tạ giáng

thật đau vào đầu cô.

Một nhân vật nữ phụ có cái kết đau khổ -

người mẹ trẻ có hai đứa con nhưng chưa bao giờ hoàn thành sứ mệnh của

mình. Chọc giận chị gái – nữ chính suýt mất mạng mà bị nam chính - người đàn ông mình yêu đến dại khờ, đến bất chấp, đến mù quáng không nhận ra

anh coi thường, hận cô ấy đến bao nhiêu chỉ một lần bị anh dạy dỗ vì tìm kế chọc giận chị gái mà khi trở về cô ấy như phế tâm, phế vật và lặng

lẽ qua đời.

Hai đứa trẻ đột nhiên mất mẹ sẽ thành trẻ mồ côi mẹ, cô không thể nhẫn tâm như thế được nhất là ánh mắt lần đầu tiên cô

trông thấy Bối Bối. Cô bé nhìn cô với sự hờ hững, phòng bị nghiêm ngặt

chính lúc đó cô mới hiểu được chuyện thật sự ở đây. Và bắt buộc chấp

nhận cuộc đời mới này.

- Mẹ, người đang suy tư chuyện rất

buồn sao? – Bối Bối trông thấy Mẫn Như đi chậm lại hơn, cô bé mới trượt

vòng lại bắt chuyện với cô.

- Không con gái, mẹ đang nghĩ về

kế hoạch mới, con trượt cùng Lạc Lạc đi, anh trai trượt xa hơn con rồi

kia! – Mẫn Như mở miệng, tay chỉ về phía trước. Cô không muốn nói suy

nghĩ trong đầu nảy giờ của mình.

- Mẹ chắc chắn! Con không

muốn nhìn thấy chị mami buồn đâu!! – Bối Bối giả vờ nũng nĩu, mắt chớp

chớp môi nhỏ chúm chúm chọc cho Mẫn Như cười.

- Ôi! Con bé này từ khi nào ai dạy con làm ra bộ mặt này – Mẫn Như thực sự nở nụ cười búng vào mũi con gái.

- Ây da! Chú Thẩm nói chỉ cần bày ra bộ mặt như thế người khác rất thích nha!

- Chú Thẩm dạy con như thế sao?

Mẫn Như bị kinh ngạc một phen, người luôn miệng độc hung dữ mà còn biết dụ

dỗ con nít làm trò hề cùng hắn, có phải đầu óc bị hư dây thần kinh nào

nữa. Nhưng con gái của cô xinh đẹp bày ra cái bộ mặt học từ Thẩm Dương

thật buồn cười đến khóc mất. Lạc Lạc thường xuyên đi chơi với hắn, con

trai cô cũng bị hắn dạy cho bộ mặt như thế cũng nên.

Mẫn Như và

Bối Bối có đùa giỡn nên đi chậm, thì ở đằng sau một vật nhỏ trực tiếp

tông vào người Mẫn Như, làm cô chút nữa là ngã xuống đất.

Con

cái nhà ai mà để cho ra đường bất cẩn như thế này, may mắn là đυ.ng phải

người thanh niên như cô, chứ trúng phải một cụ ông hay cụ bà nào thì toi đời rồi. Mẫn Như định quay lại mắng cho đứa trẻ đó một trận. Thế nhưng

có một cái cặp rớt vào người cô, đây chẳng phải là cặp của trường Kites

nơi bọn trẻ nhà cô đang học. Tốt quá cùng trường cô sẽ dễ dàng mắng vốn

với phụ huynh của đứa trẻ này.

Bỗng nhiên đứa trẻ ngẩng mặt lên,

Mẫn Như rất muốn há miệng để mắng, nhưng đành ngậm miệng. Toàn bộ ngũ

quan của đứa trẻ này cô đều quen thuộc, chính xác là nắm bắt từng chi

tiết, không ai khác là Lạc Lạc đáng yêu.

Vậy muốn mắng vốn cho

trường thì cô tự chính mình mắng trước đi. Con trai cô lại đi tông vào

mẹ nó, có phải là đến lúc phát hoảng tinh thần.

- Lại đây!

- Mẹ con không cố ý!

- Con không cố ý! Giỏi lắm. – Mẫn Như cười nguy hiểm

- Aaaa! Đau đau mũi! Lạc Lạc biết lỗi rồi! A đau aa – Lạc Lạc nhăn mặt, hai tay múa mây không ngừng.

- Cho con chừa! Có phải rất rảnh rỗi thích gây chuyện! Nếu không phải là mẹ là người khác thì như thế nào?

- Con không có tông người khác chỉ qua là tông mẹ mà thôi!! Không phải con...

- Ây cha cha! Anh giỏi lắm muốn tông mẹ mình! Để mẹ tặng con cái mũi đỏ đến trường.

- Đừng mami đừng aaaaa! – Lạc Lạc đưa mắt cầu đồng minh thì lập tức lại bị Bối Bối tuyệt tình quay mặt đi chỗ khác.

Sau khi tặng cho Lạc Lạc mũi đỏ đi học, cô thong thả đi bộ một đoạn, rồi bắt xe đến địa điểm thuê nhà để mở cửa hàng hoa tươi.

Ngồi trên xe, cô đưa mắt thư giãn ra ngoài ngắm thành phố D, đến đây được

vài tháng cũng chưa có cơ hội ngắm cảnh. Bây giờ có thời gian, cô rất

muốn nhìn cảnh quang nhộn nhịp mà lặng lẽ của thành phố D.

Tiếng

nhạc trong xe cũng làm cho tâm trạng Mẫn Như thoái mái hơn, ngôi nhà nhỏ đó mở thành shop hoa là không có gì bằng, chỉ tiền thuê nhà quá đắt đỏ, cô hy vọng bà chủ sẽ giảm chút ít.

--- ------ ---

- Lạc Lạc, Bối Bối chú đến đưa hai đứa đi học đây! – Thẩm Dương vui vẻ ở

ngoài nhấn chuông, hắn đang dự định trở hai đứa trẻ đi ăn sáng chung.

“Im lặng”

- Lạc Lạc, Bối Bối, Mẫn Như!

“Im lặng”

- Mẫn Như cô mở cửa cho tôi đừng có đùa như thế?

“Im lặng”

- Mẫn Như....

- Anh Thẩm đến đưa bọn trẻ đi học sao?

- Vâng! Chị có thấy Mẫn Như và bọn trẻ tôi gọi hoài họ không trả lời

- Tiếc quá cô Ngô đã đưa bọn trẻ đi học từ rất sớm, nghe nói là có hẹn với một người nên đã đi từ sớm.

- Cảm ơn chị!

Cô đã đưa bọn trẻ đi từ sớm rồi sao, không thông báo cho hắn biết, thật là mắc công hắn dậy sớm. Mẫn Như cô cố tình chơi khăm hắn, rõ ràng hôm qua hắn đã nhắn tin là sáng đưa bọn trẻ đi học.

Bối Bối rất ghét

người ăn mặc luộm thuộm, hắn phải chuốt thơm tho, còn bị bà nội và mẹ

đùa là đi hẹn hò, không phải là đưa trẻ em đi học. Làm cho không thể

phản bác, cười ngượng ra khỏi nhà, đến đây đưa bọn trẻ, cuối cùng hắn

trắng tay đi về.