Chương 3

Buổi chiều Tuân Quý Đông về nhà, mẹ quả nhiên đã làm cơm xong đang chờ hắn. Hắn đi vào ngồi xuống trước bàn ăn.

“Sao một mình mẹ tới đây, ba đâu?”

Tuy Bạch Tuệ Anh hơn 50 tuổi nhưng bảo dưỡng tốt, tóc xoăn, mỗi ngày ra ngoài khiêu vũ dạo phố, trừ không có con dâu, không có gì phải lòng.

“Ba con không muốn qua, nếu không phải có nhiệm vụ mẹ cũng lười tới.”

“Nhiệm vụ gì?”

“Dì Trương bên cạnh giới thiệu cô gái cho con, làm kế toán một công ty cách trường học con không xa. Mẹ đã thấy ảnh chụp, lớn lên xinh đẹp thuận mắt, cuối tuần con đi gặp.”

Quả nhiên, Tuân Quý Đông đoán lại kêu hắn đi thân cận.

“Mẹ, đừng kêu con đi thân cận, con có thể tự tìm.”

Bạch Tuệ Anh nghe hắn nói lời này trợn trắng mắt, “Thiếu giả bộ, con đã 27, con tìm ai? Dù sao hiện tại con độc thân, nhận thức bạn bè cũng không có gì!”

Không chờ Tuân Quý Đông đáp lời, lại mở miệng, “Cần phải đi, mẹ đã hứa với người ta, lần này mẹ tới nhìn con.”

Tuân Quý Đông cũng vô pháp phản bác, trong lòng có khổ nói không nên lời. Nếu để Thư Kiều biết hắn đi thân cận, còn không dùng móng vuốt nhỏ cào nát mặt hắn!

Buổi tối nằm trên giường, Tuân Quý Đông gối cánh tay suy nghĩ, nghĩ đến hôm nay Thư Kiều tức giận mà chạy, cầm di động gọi điện thoại cho tiểu gia hỏa.

Thư Kiều đang oa trong chăn lăn qua lộn lại ngủ không được, di động đột nhiên vang lên, ba chữ to Tuân lão sư hiện trên màn hình. Trái tim nhỏ đập bịch bịch, cậu nhanh chóng nghe điện thoại, mở miệng có thể làm người ngán chết, “Lão sư ~”

Một tiếng lão sư làm Tuân Quý Đông tê nửa người, “Khụ, còn chưa ngủ? Nhớ anh sao?”

“Ngủ không được, nhớ anh.” Thư Kiều không che giấu tình yêu, đánh thẳng vào tâm hắn.

Tuân Quý Đông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn châm chước mở miệng, “Bảo bối nhi, mẹ bắt anh cuối tuần đi thân cận.”

Đối diện đột nhiên không có tiếng, Tuân Quý Đông lo lắng, “Thực xin lỗi bảo bối, em đừng nghĩ nhiều, anh nhất định không đi, chỉ là anh chưa nghĩ ra cự tuyệt mẹ thế nào, anh thẳng thắn trước với em chuyện này.”

Cảm xúc Thư Kiều hạ xuống, cậu là một nam sinh, vẫn là một nam sinh thân thể có khuyết tật, hơn nữa sư sinh luyến, đời này không thể giống tình lữ khác quang minh chính đại nói với mọi người quan hệ giữa cậu và Tuân Quý Đông.

Nước mắt rơi xuống, Thư Kiều chui vào chăn nhỏ giọng nức nở, nói cũng không thông thuận:

“Anh… Anh… Không thể, em không cho… Anh đi ô ô ô ô…”

“Không đi không đi, anh chỉ thích em, chờ thời cơ chín mùi anh cùng mẹ nói chuyện hai ta.”

Nghe Thư Kiều áp chế tiếng khóc, Tuân Quý Đông hận không thể xuyên qua màn hình ôm người, liếʍ sạch sẽ nước mắt cậu.

“Đừng khóc, ngày mai đôi mắt sưng lên, sưng lên liền khó coi.”

Thư Kiều cọ sạch nước mắt vào gối đầu, “Em… Em muốn nhìn anh.”

Tuân Quý Đông vội vàng tắt điện thoại, gọi video qua, sau khi chuyển được một mặt nhỏ mang theo nước mắt hiện trên màn hình. Ngón tay hắn ấn màn hình, như đang sờ mặt Thư Kiều.

“Bảo bối nhi, mắt đau không, đi lấy khăn lông đắp một chút.”

Thư Kiều không nỡ rời đi, chỉ nhìn chằm chằm Tuân Quý Đông. Hắn biết trong lòng cậu vốn không có cảm giác an toàn.

“Ngoan, đi lấy khăn lông, chút nữa anh nhìn em ngủ.”

Lúc này Thư Kiều mới đứng lên lấy khăn lông trở về, đặt lên mắt, Tuân Quý Đông còn nói chuyện:

“Bảo bảo ngủ đi, anh nhìn em, ngày mai anh gọi điện thoại kêu em rời giường.”

Thư Kiều nắm di động, bình tĩnh hơn rất nhiều, “Dạ, anh nhớ gọi điện thoại cho em.”

Có lẽ là vừa rồi khóc mệt mỏi, khăn lông ấm đắp mắt, không bao lâu cậu ngủ rồi.

Tuân Quý Đông nhìn cậu ngủ lặng lẽ tắt video, mở di động, thấy ảnh trong album lúc trước Thư Kiều mặc nữ trang, hắn nhẹ điểm điểm màn hình, trong lòng có chủ ý.