Phiên ngoại

Hôm nay ban 9 lớp 11 có lão sư toán học mới tới. Buổi sáng chủ nhiệm lớp vừa nói tin tức này, trong lớp bắt đầu thảo luận, đều hỏi giáo viên mới là ai.

Thư Kiều cũng không tránh được bị người lôi kéo thảo luận, nhưng cậu vốn không thích học toán, ngây ngốc nghĩ, dù là Thiên Vương Lão Tử tới, cậu cũng không có hứng thú.

Rất nhanh tới tiết toán, một đám đầu trong phòng học hướng ra cửa sổ, muốn sớm một chút thấy lão sư mới trông như thế nào, trong lớp rối loạn, đột nhiên không biết ai hô một câu “Tới rồi!” mới tạm an tĩnh lại.

Một vị lão sư cầm giáo án đi vào, phía dưới truyền ra khe khẽ nói nhỏ, lại bị chữ trên bảng đen hấp dẫn, “Chào mọi người, thầy tên Tuân Quý Đông, phụ trách môn toán của các bạn học học kỳ này, có vấn đề gì hoan nghênh tùy thời tới tìm thầy.”

Tuân Quý Đông một bên viết tên mình một bên nói chuyện, đôi mắt hướng phía dưới nhìn một vòng, cong khóe miệng cười cười.

Phía dưới vang lên tiếng học sinh vỗ tay, ngồi cùng bàn Thư Kiều ra sức vỗ tay đều đỏ, khuỷu tay chọc chọc Thư Kiều, “Ai, Thư Tiểu Kiều, lão sư bày không tồi, lớn lên soái như thế, ha ha…”

Thư Kiều còn ở nơi đó ngây ngốc vỗ tay, mắt ngơ ngác nhìn người trên bục giảng, không tự chủ phụ họa, “Ừm, là… Là rất soái.”

——

Trong văn phòng, Thư Kiều nắm chặt sách luyện tập đứng trước bàn Tuân Quý Đông. Lần đầu tiên cậu tới hỏi đề toán, khẩn trương không biết nên đặt tay nơi nào, chỉ có thể yếu ớt gọi, “Tuân lão sư.”

Tuân Quý Đông nghe âm thanh ngẩng đầu thấy Thư Kiều cầm sách luyện tập, hiểu ý cười, nhẹ giọng mở miệng, “Có gì không biết sao?”

Nói xong lấy ghế bên cạnh ra, “Ngồi hỏi đi.”

Thư Kiều ngồi xuống, xê dịch hướng hắn, lại niết nhăn vở, ngón tay co rúm chỉ chỉ.

Tuân Quý Đông đại khái nói năm sáu phút, cũng không biết Thư Kiều nghe lọt được bao nhiêu, công thức chiếm nửa tờ giấy. Hắn dùng ngòi bút nhẹ nhàng điểm, quay đầu nhìn đầu nhỏ trước mặt.

“Hiểu chưa?”

“Hiểu… Hiểu, cảm ơn lão sư.”

Thư Kiều nhìn tờ giấy cúi đầu trả lời, trước khi đi ngó Tuân Quý Đông một cái, vội vàng cầm sách chạy ra ngoài.

Tuân Quý Đông nhìn bóng dáng cậu chạy, nho nhỏ, giống chim cánh cụt. Hắn bị bản thân tưởng tượng làm buồn cười, lẩm bẩm nói, “Đáng yêu.”

Thư Kiều chạy về chỗ ngồi hạ nhiệt, mặt đỏ hồng, bên tai còn vang tiếng nói Tuân Quý Đông trầm thấp giảng đề cho mình.

“Xong rồi xong rồi!”

Thư Kiều ghé vào bàn khổ sở nghĩ, “Chính mình giống như thật sự thích toán học lão sư.”

Thư Kiều cũng không biết có phải cậu nhất kiến chung tình hay không, tóm lại lần đầu tiên thấy Tuân Quý Đông trái tim nhảy như muốn bay ra. Khi đi học ánh mắt không tự chủ đi theo hắn. Vừa rồi Tuân lão sư ở bên cạnh cậu giảng đề, cậu có thể ngửi được vị bồ kết trên người Tuân lão sư. Còn có giọng nói thấp thấp chui vào lỗ tai, tựa như có móng vuốt nhỏ cào lòng cậu ngứa, làm cậu nhịn không được nhìn “Đầu sỏ gây tội”.

Thư Kiều tâm sự nặng nề về nhà, ngồi trước bàn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở ra di động lên mạng, gõ một hàng chữ, “Làm sao theo đuổi toán học lão sư?”

Thư Kiều: Dù Thiên Vương Lão Lử tới ta cũng không có hứng thú!

Một lát sau: rất thích Tuân lão sư hắc hắc!