A Mẫn gật đầu với ý nghĩ của mình. Khi gia nhập tổ chức sát thủ thì cô đã tìm hiểu qua rất nhiều thế lực lớn nhỏ rồi. Đến khi làm việc cho lão Bản thì A Mẫn cũng đã xem xét qua mọi mục tiêu cho nên cô mới biết bên cạnh Ngạo Thiên có bốn cánh tay đắc lực.
A Mẫn buộc miệng nói: "Ừm... Vậy là còn một người nữa hả? Nghe nói bên cạnh Ngạo Thiên có bốn người."
Ngạo Thiên nghe xong không ngạc nhiên, ngược lại khoé môi có chút cong lên. Phương Minh thuận tay bật tivi lên thì có một bản tin khiến A Mẫn phải chú ý đến.
Bản tin đưa rằng tối qua có một khu biệt thự bị thiêu rụi, danh tính các nạn nhân chưa được xác định. Mà ngôi nhà đó chính là chỗ ở của lão Bản.
A Mẫn quay sang nhìn Ngạo Thiên dò hỏi: "Là anh làm sao?"
"Ừ!"
Chỉ một hiệu lệnh anh liền có thể dọn sạch sẽ bang phái của lão Bản. A Mẫn liền thấy người này không nên dây vào, tốt nhất là không nên dây dưa thì tốt hơn.
Cô bước xuống giường lấy đồ của mình rồi đi ra cửa nhìn Ngạo Thiên: "Cảm ơn đã cứu! Tôi phải đi rồi, khi khác tôi trả ơn sau."
A Mẫn vội vàng bước đi nhanh nhưng bị bàn tay của Ngạo Thiên kéo lại. Anh nhìn cô có chút khó chịu nhưng sau đó lại buông tay cô ra. A Mẫn khó hiểu rồi cũng đi nhanh, vừa đến cửa đã va phải một tên tóc xanh bước vào.
A Mẫn vội xin lỗi: "Xin lỗi! Tôi không cố ý."
Cô bước nhanh qua chàng trai kia nhưng bị chặn lại, cậu ta nói lời châm chọc cô: "Cố tình đúng hơn!"
A Mẫn khó chịu đứng lại nhìn kỹ người kia, sau đó nhìn màu tóc và cách ăn mặc thì nhớ ra gì đó. Tóc màu xanh biển, cách ăn mặc kỳ lạ,... Có lẽ là người còn lại trong bốn người đắc lực của Long Ngạo Thiên.
Đó đúng là Tuấn Kỳ, cậu vừa định gặp Ngạo Thiên thì va phải A Mẫn. Theo như cậu biết Ngạo Thiên không bao giờ để cô gái nào bước chân vào nhà mình, nhưng A Mẫn lại ở đây chứng tỏ cô là người mà Ngạo Thiên công nhận là bạn gái.
Tuấn Kỳ nhếch môi cười đểu nhìn A Mẫn: "Cô chắc có lẽ là bạn gái của lão đại rồi."
A Mẫn khó hiểu nhìn lại Tuấn Kỳ: "Gì mà bạn gái lão đại, lão đại nào chứ?"
Tuấn Kỳ nở nụ cười ranh mãnh sau đó ép A Mẫn vào tường nâng cằm cô lên nói dụ hoặc: "Làm bạn gái tôi đi, tôi thấy hứng thú với cô đấy."
Mục đích của Tuấn Kỳ có lẽ A Mẫn không biết, nhưng mà Ngạo Thiên cùng Phương Minh và Bắc Phong, Gia Dĩnh đều biết rõ. Cả bốn người họ đứng ở phòng khách nhìn ra xem xét tình hình.
Bắc Phong nhìn Thiên: "Mày cứ để thằng Kỳ vậy à?"
"Tự nó muốn ăn đập thôi!"
Ngạo Thiên nhếch môi khiến Phương Minh và Gia Dĩnh thắc mắc, Phương Minh khó hiểu: "Đời nào nó bị con gái đập chứ."
Vừa dứt câu thì cả ba người đều ngạc nhiên vì hành động của A Mẫn, riêng Ngạo Thiên vẫn điềm nhiên xem trò vui.
A Mẫn nghe câu hỏi mời gọi như vậy liền cười cười sau đó thẳng tay tát cho Tuấn Kỳ một cái. Cô nhìn Tuấn Kỳ khó chịu: "Tôi có mù cũng chả thèm làm bạn gái anh đâu. Bớt ảo tưởng lại đi!"
Tuấn Kỳ không những không tức giận mà còn cười khinh nhìn A Mẫn: "Vậy sao? Cô cũng như những cô gái khác, đều muốn làm người phụ nữ của Ngạo Thiên thôi. So với Ngạo Thiên thì tôi làm sao sánh được đúng không?"
A Mẫn nhìn Tuấn Kỳ mà chỉ thẳng vào mặt cậu: "Đừng đem tôi so sánh với loại phụ nữ đó, bằng không tôi không nương tay đâu."
"Thế cô sẽ làm gì tôi? Đánh tôi, hay là vì tôi nói đúng nên cô mới phản ứng như vậy?" Tuấn Kỳ khıêυ khí©h A Mẫn.
A Mẫn chẳng thèm giải thích, cô đẩy Tuấn Kỳ qua một bên: "Não của anh, thích nghĩ sao thì nghĩ. Tránh đường để tôi còn đi!"
Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn, quả thật cô là người con gái đầu tiên dám đánh cậu một cái rõ đau như vậy, lại còn lớn tiếng chửi cậu trước mặt bao nhiêu người.
A Mẫn bước tới cổng thì bị vệ sĩ của Ngạo Thiên chặn lại. Bốn người kia cũng bước ra ngoài nhìn Tuấn Kỳ và A Mẫn.
Gia Dĩnh mở lời xua tan không khí u ám này: "Mẫn Nhi! Cô ra tay mạnh thật đấy, vậy mà hôm qua lại bị lôi đi."
Nhắc đến lại thấy tức, A Mẫn liền quay sang mắng Gia Dĩnh: "Còn nói? Thử tôi không bị bày mưu xem, cả anh tôi cũng đánh được đấy. Muốn thử không hả?"
Gia Dĩnh chạy lại trốn phía sau Ngạo Thiên khiến Phương Minh cười lớn, còn Bắc Phong tỏ vẻ chê bai: "Khí thế lúc trước đâu mất hết rồi."
"Thiên! Cô ta là bạn gái mày à?" Tuấn Kỳ nhìn Thiên nhăn mặt, là bạn bè lâu năm nên cả hai cứ không hề khách sáo nhau.
A Mẫn lên tiếng phản bác: "Tôi chưa có bạn trai nha! Còn nữa, có qua thì có lại... Đừng đi thuyền số 023 nếu không muốn chết."
Nói xong A Mẫn lại đi vào nhà, dù sao thì cô cũng chưa ăn gì. Cứ ăn trước rồi tính tới chuyện rời khỏi đây. Nhưng mới đi được vài bước thì Ngạo Thiên đã lên tiếng: "Đứng lại!"
"Sao? Tôi còn phải đi ăn sáng, tìm nhà nữa đấy." A Mẫn nhìn Ngạo Thiên nhăn mày.
Anh nhìn cô sau đó nói: "Kẻ biết nhiều, nên chết."
A Mẫn nghe xong lùi lại về sau thủ thế võ, bốn người kia lại nhìn nhau khó hiểu không biết gì cả.
Bất chợt A Mẫn chạy lại ôm Ngạo Thiên còn ăn vạ như anh đúng là kẻ sai vậy...
"Không lẽ anh lại đi gϊếŧ bạn gái mình sao? Tôi giúp anh nhiều rồi, anh nên giúp lại tôi chứ. Anh rộng lượng như vậy, chắc không để tâm tới kẻ nhỏ bé như tôi đâu ha."
Hành động đó khiến những người chứng kiến muốn cười cũng phải nhịn, vì nếu Ngạo Thiên mà giận thì họ sẽ thành bao cát mất.
"Tôi để ý!"
Thấy Ngạo Thiên vẫn nhìn A Mẫn với vẻ mặt lạnh lùng A Mẫn lại tiếp tục nói: "Tôi mới 20 tuổi còn chưa trải sự đời, trẻ người non dạ thiếu hiểu biết... Đừng gϊếŧ tôi, tôi còn phải nuôi nhiều người lắm."
"Cô sống một mình!"
A Mẫn thấy không thành lại đứng lên hất mặt chửi Ngạo Thiên khiến mọi người xung quanh từ bạn cho đến thuộc hạ đều cầu nguyện thay cho cô.
"Này, con người anh kì thế hả? Anh nhỏ nhen ích kỷ thế sao? Không giúp thì thôi, uổng công tôi ăn vạ nảy giờ." Nói rồi A Mẫn không ôm Ngạo Thiên nữa mà giữ khoảng cách với anh.