Từ lúc đi nước B về đã gần một tháng rồi. Cuối cùng vết thương của A Mẫn cũng đã lành hẳn.
Buổi trưa sau khi ăn cơm xong cô mới nhìn Ngạo Thiên nói: “Tôi có chút việc cần về tổ chức! Vậy nên anh cho tôi số điện thoại đi, có gì tiện liên lạc.”
“Điện thoại em có sẵn số của tôi rồi! Em không để ý sao?” Anh uống một ngụm nước sau đó nhìn A Mẫn.
A Mẫn nghe vậy thì lấy điện thoại từ túi ra sau đó lướt danh bạ xem thử. Từ lúc có điện thoại mới cô cũng không hề xem xét lại danh bạ. Lướt một lúc mới thấy có một cái tên là lạ.
“Cái…” A Mẫn ngớ người khi xem tên được lưu. Cái gì mà chồng yêu cơ chứ? Ngạo Thiên thật đúng là không biết liêm sỉ mà. Cô quay sang mắng anh một câu: “Đồ tự luyến!”
“Sao thế? Thiên lưu tên gì vậy?” Gia Dĩnh hỏi thì bị A Mẫn lườm cho một cái khiến cậu khó hiểu, còn Ngạo Thiên thì lại cười cười.
“A Mẫn! Cô về gặp người đứng đầu tổ chức phải không?” Tuấn Kỳ nhìn A Mẫn hỏi, tin tức này cậu cũng đã nghe người ở trong tổ chức nói rồi.
A Mẫn nghe vậy có chút bất ngờ, cô nhìn Tuấn Kỳ: “Sao anh lại biết?”
“Tôi nghe những người trong tổ chức nói!” Tuấn Kỳ thấy A Mẫn bất ngờ thì giải thích, nhưng cô nghe xong thì thu lại dáng vẻ bất ngờ sau đó cười cười: “Đúng rồi ha! Bọn họ vốn nhiều chuyện mà.”
Cô không thích điều đó, ngay cả việc cô làm gì bọn họ cũng đi đồn nhau thật khiến cô chán chả muốn nói tới. Tuấn Kỳ lại nói thêm: “Dạo này có nhiều người rục rịch lắm đấy! Cô nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Tôi biết rồi!” Cô lấy trái cây ăn sau đó nhìn Ngạo Thiên hỏi: “Nghe ba anh bảo sắp tới có hẹn với đối tác, là cuối tuần này sao?”
Ngạo Thiên gật đầu, đúng là tuần này có hẹn với đối tác. Mà đây là người của nước khác đến nên cần phải chuẩn bị một chút. Anh nhìn cô: “Em có muốn đi cùng không?”
“Tôi không thể nói trước được, nhưng nếu vẫn kịp tôi sẽ tìm anh.” Cô cười cười, nhất định phải đi để bảo vệ anh bởi vì cô đã biết anh là ai rồi.
Bắc Phong thấy A Mẫn cười như vậy thì có chút khó hiểu nhưng cậu cũng lên tiếng: “Việc gặp gỡ đối tác lần này vốn định đi tàu 023, nhưng vì lần trước cô đã cảnh báo nên chúng tôi chuyển qua tàu 004.”
“Vậy sao? Thế cũng tốt! Lần này chỉ là giao dịch trên tàu rồi về phải không?” A Mẫn nhìn mọi người hỏi, cô cần tìm hiểu một chút thông tin trước khi chuẩn bị.
Gia Dĩnh thấy A Mẫn hỏi vậy thì vừa cười vừa nói: “Chúng tôi định tham quan một chút rồi mới trở về. Cô mà không đi thì uổng phí lắm đấy.”
A Mẫn nghe vậy thì có chút buồn, cô cũng muốn đi xem thử hòn đảo mà bọn họ nói có đẹp không. Nhưng với tính cách của chú Hà Minh thì cô khó mà có thể lên thuyền cùng bọn họ.
Thấy cô có vẻ tủi thân thì Ngạo Thiên an ủi: “Em cứ xử lý việc của em đi, nếu muốn lần sau tôi sẽ dẫn em đi riêng.”
“Thật sao?” Cô vui mừng nhìn anh thì nhận được cái gật đầu.
Phương Minh nãy giờ im lặng cũng lên tiếng than thở: “A Mẫn! Tôi ăn cơm no rồi, cô đừng cho tôi ăn thêm nữa.”
A Mẫn khó hiểu, cô có làm gì đâu. Bỗng cô nhận được tin nhắn từ điện thoại, tuy không lưu tên nhưng đó là chú của cô. Ông ấy muốn cô ngay lập tức phải về tổ chức, không được chậm trễ.
Cô đứng lên nhìn mọi người: “Tôi phải về tổ chức liền đây, mọi người cũng phải cẩn thận đấy.”
A Mẫn nói rồi chạy lên lầu lấy ba lô sau đó xuống lầu nhìn Ngạo Thiên: “Có gì nhớ nhắn cho tôi biết!”
Cô nói xong thì rời đi nhanh, thấy cô đi xa Ngạo Thiên mới lên tiếng nhìn mọi người: “Chuẩn bị đi, phía đối tác dời ngày lại rồi.”
“Vậy tối nay chúng ta xuất phát sao?” Gia Dĩnh nhìn Ngạo Thiên hỏi thì nhận được cái gật đầu, anh nói: “Đi sớm về sớm!”
Tất cả mọi người sau đó đều lên phòng chuẩn bị hành lý và nghỉ ngơi. Bởi vì chuyến đi của họ xuất phát vào buổi tối.
[…]
A Mẫn vừa về đến nơi thì không thấy ai, như vậy lại tốt cho cô hơn. Đang định về phòng thì cô đã bị chú mình kéo vào phòng họp mắng cho một trận.
“Cháu còn muốn chú phải nhắc bao nhiêu lần nữa mới chịu về hả? Mới không gặp có bao lâu mà gầy đi nhiều rồi này.”
“Chú! Cháu cảm thấy đã mập lên rồi mà chú còn bảo ốm là sao? Mà chú gọi cháu về đây có gì thì nói luôn đi, cháu còn phải đi nữa đấy.” A Mẫn kéo ghế ngồi chán nản.
Hà Minh nghe vậy thì nghiêm túc nói: “Kẻ thù đang truy sát cháu đấy! Hơn nữa ở cạnh Long Ngạo Thiên rất nguy hiểm, tốt nhất cháu nên giữ khoảng cách với cậu ta đi.”
“Sao chú hay có thành kiến với Ngạo Thiên vậy? Cháu thấy Ngạo Thiên cũng rất tốt mà, chẳng phải anh ấy đã cứu cháu sao?” A Mẫn chống cằm nhìn chú mình thì ông thở dài: “Không phải thành kiến, mà là chú muốn tốt cho cháu. Ngạo Thiên có rất nhiều kẻ thù, cháu ở gần chỉ thêm nguy hiểm mà thôi.”
Cô biết điều đó chứ, nhưng mà cô muốn cùng tiến cùng lùi với anh. Bất chợt cô nhìn chú mình hỏi: “Chú! Việc điều tra thế nào rồi?”
“Vương Mẫn Nhi là tên của cháu! Mẹ cháu cũng từng là một sát thủ, còn ba cháu là một người quyền lực lúc bấy giờ.” Hà Minh nhìn A Mẫn nói, nhưng đó dường như không phải là tất cả.
"Vậy… tại sao bọn họ lại đưa cháu vào cô nhi viện?"A Mẫn trầm giọng, cô có chút buồn nhưng vẫn muốn biết lý do.
Hà Minh thấy vậy thì xoa đầu an ủi: “Vì yêu thương nên mới gửi cháu vào cô nhi viện. Chỉ tiếc là bọn chúng không buông tha, ngay cả cô nhi viện cũng bị liên lụy.”
“Chú vốn định không nói cho cháu biết, bởi vì đó là điều ba mẹ cháu yêu cầu. Họ không muốn cháu vì trả thù mà tự hủy hoại bản thân mình.” Ông thở dài, có lẽ muốn giấu cũng không giấu được nữa rồi.
“Vậy chẳng lẽ để những người hại gia đình cháu sống yên ổn sao? Họ có nghĩ tới việc cháu phải sống những ngày tháng như thế nào không?” Cô phẫn nộ nhìn chú mình, chuyện này thực sự không thể chấp nhận được.
Ông biết A Mẫn sẽ không bỏ cuộc, nhưng nếu ông không nói ra thì sự thật sẽ bị đảo lộn. Lúc đấy có muốn giải thích cũng không giải thích được.
Thấy A Mẫn phẫn nộ thì ông khuyên nhủ: “Người hại ba mẹ cháu không phải có một. Cháu nghĩ thế lực của cháu đủ để đấu với bọn họ sao? A Mẫn! Nếu không nghĩ cho bản thân, cũng phải nghĩ cho người xung quanh. Cô nhi viện là một ví dụ điển hình.”
A Mẫn ngoài mặt thì không biểu lộ cảm xúc gì nhưng tay đã siết chặt thành nắm đấm. Cô nhìn chú mình hết sức bình tĩnh: “Cháu chỉ muốn biết ai là kẻ đã gϊếŧ ba mẹ mình, việc còn lại tự cháu có quyết định.”
“Không nói được! Cho dù biết cháu cũng không đấu lại đâu. Nghe lời chú, đừng liều lĩnh như vậy.” Hà Minh khuyên nhủ, nếu A Mẫn làm liều chắc chắn sẽ có vấn đề.
Cô chỉ muốn biết người đó là ai, vì sao lại làm như vậy. Ông biết A Mẫn sẽ không chịu ngồi yên, cho nên ông mới thở dài nhìn A Mẫn: “Thôi được rồi! Chú chỉ nói ngắn gọn một chút thôi, nhưng chú không mong muốn cháu làm theo ý mình. Nếu có việc gì, cứ tìm chú là được.”
A Mẫn gật đầu đồng ý, Hà Minh bắt đầu kể cho cô nghe những gì mà ông và ba mẹ A Mẫn đã trải qua.