Chương 39: Chị không ghét bọn em

A Mẫn lắc đầu, sau đó lại thở dài: "Mấy hôm nay em thấy Viện trưởng hay lo lắng lắm, còn hay nhìn xung quanh nữa."

Chàng trai kia ngẫm nghĩ một lúc rồi lại nhìn A Mẫn: "Ngày mai anh sẽ nói với ba đến đây một chuyến. Nếu ba anh đồng ý thì em sẽ không phải lo gì nữa, Viện trưởng cũng sẽ không phải bất an."

A Mẫn vui vẻ gật đầu, hai người họ vốn dĩ thân thiết với nhau và còn rất tin tưởng nhau. Trong tay A Mẫn lúc nào cũng cầm chiếc hộp gỗ mật mã mà chàng trai kia tặng.

Một làn khói bốc cao lên, A Mẫn và chàng trai kia nhìn thấy liền lập tức về nơi phát ra. Khi đến nơi thì khu bếp của cô nhi viện đã cháy một nửa. A Mẫn không thấy ai bên ngoài nên mới mở cửa xông vào, bên trong toàn là khói do lửa tạo thành.

Viện trưởng nằm ở một góc bếp, toàn thân đã bị lửa thiêu hơn một nửa. A Mẫn định xông vào thì chàng trai kia kéo lại: "Bình tĩnh đi! Mẫn, em qua chỗ đám nhóc kia xem sao?"

A Mẫn nói với chàng trai kia cô tên Mẫn, cho nên chàng trai kia cứ hay gọi một chữ như thế. Và chàng trai kia cũng nói rằng mình tên Thiên, cho nên cô cũng thường chỉ gọi là Thiên mà không hỏi thêm gì.

A Mẫn qua phòng ngủ của đám trẻ nhưng bên ngoài lại bị khóa bằng dây xích. Lửa đã khiến dây xích nóng cả lên, A Mẫn cố tháo cách nào cũng không được.

Cô lấy một cục đá đập mạnh vào ổ khóa, sợi xích vừa rơi xuống A Mẫn liền đẩy cửa vào. Cảnh tượng trước mắt là điều mà A Mẫn không bao giờ muốn nhớ lại.

Vì đây là cô nhi viện, mà phòng của bọn trẻ và cô nối liền kéo dài từ đầu đến cuối nên chứa gần trăm đứa. Nhưng toàn bộ... toàn bộ đều nằm bất động mà không hề nhúc nhích.

A Mẫn liều mạng bước vào lay lay từng đứa với hy vọng sẽ có đứa tỉnh dậy, nhưng cô đi khắp một dãy vẫn chẳng thể gọi được đứa nào. Lửa lúc này đã khiến A Mẫn khó thở, nhưng cô vẫn cố gắng đi đến hết dãy.

Cuối cùng có một đứa vẫn còn thoi thóp nhìn A Mẫn: "Chị Mẫn... em... em mệt quá..."

"Chị sẽ đưa em ra khỏi đây!" A Mẫn chạy lại cõng đứa bé trên lưng rồi bước đi nhanh.



Đi được một đoạn đứa bé thì thào bên tai A Mẫn: "Bọn em không ghét chị, bọn em... chỉ sợ chị ghét... mới không dám... không dám..."

"Chị biết! Chị không ghét bọn em, vậy nên chúng ta mãi mãi là chị em tốt nha?" A Mẫn vừa đi vừa nói mà không kìm được nước mắt.

"V... Vâng!" Đứa bé nói xong câu cuối cùng cũng gục đầu trên vai A Mẫn.

Khi ra đến cửa thì cây gỗ trên nóc rơi xuống chặn lối đi. A Mẫn đặt đứa bé ở một góc sau đó nhìn đám trẻ mà quỳ gối dập đầu: "Xin lỗi! Xin lỗi... Là tại chị... Tất cả tại chị..."

Nước mắt rơi ướt cả hai má A Mẫn, cô vẫn không tìm lối thoát mà cứ ngồi co người lại một góc nhìn đám trẻ nằm bất động mà tự trách. Cô cúi mặt khóc rất nhiều, chính cô đã hại đám trẻ này.

Các cây gỗ bắt đầu bị lửa làm cho mục nát mà rơi xuống, A Mẫn vẫn cứ ngồi đó mặc cho thân cây rơi. Bỗng chàng trai tên Thiên kia nhào vào trong kéo A Mẫn ra nhưng cô hất tay chàng trai: "Em hại đám trẻ, em không có tư cách sống."

"Chẳng lẽ em lại để hung thủ ung dung tự tại?" Chàng trai trách mắng A Mẫn.

"Thiên! Rốt cuộc em làm gì sai? Tại sao... tại sao mọi chuyện... mọi chuyện lại thế này..." A Mẫn khóc nấc lên.

Trên cao chỗ A Mẫn đứng một cây lớn rơi xuống nhưng cô không sao, bởi vì chàng trai tên Thiên kia đã đỡ cho cô. Vì hít quá nhiều khói và đau lòng thêm việc khóc nhiều khiến A Mẫn ngất đi.

Chàng trai kia một mình trong biển lửa bế A Mẫn ra ngoài sau đó nhìn một chàng trai khác nói: "Mau đưa em ấy về nhà lớn đi, nơi đó an toàn hơn."

"Thiên! Nhưng mà..." Một chàng trai khác cũng trạc tuổi chàng trai tên Thiên kia chần chừ.

Đó cũng chính là những mảnh ký ức còn sót lại trước lúc A Mẫn ngất đi. Cô không bao giờ muốn tình cảnh đó lập lại, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy bất kỳ người nào cô trân trọng phải bị liên lụy vì cô nữa.



"THIÊN!"

A Mẫn hét lên sau đó giật mình ngồi bật dậy. Các dây nước biển cũng vì cô mà ngã xuống đất. Cô ôm đầu khó chịu, rốt cuộc bản thân đã ngủ bao lâu rồi...

A Mẫn cảm nhận được hai bên gò má mình ướt, có lẽ là vì ảnh hưởng của ký ức quá khứ chăng? Cô tháo hết kiêm tiêm và các thiết bị gắn trên người ra sau đó bước xuống giường.

Hai bên cánh tay đã không băng bó nữa, vết thương cũng đang lành hẳn. A Mẫn kéo áo lên xem bên hông mình thì vết thương cũng không vấn đề. Nhưng lúc nãy vì cử động mạnh nên trên vai cô lại đau, vết thương cũng vì thế mà hở ra.

Cô loạng choạng bước vài bước, khi chuẩn bị vặn tay nắm cửa thì đột nhiên cửa lại mở. Đối diện trước mặt cô không ai khác lại chính là Long Ngạo Thiên.

"Tỉnh rồi?" Ngạo Thiên nhìn A Mẫn.

A Mẫn không trả lời, cô bước qua anh nhưng bị chặn lại. Anh nhìn vào trong phòng thì cũng hiểu ra vấn đề. Anh ấn một nút đỏ ngoài cửa sau đó bế A Mẫn lại giường.

A Mẫn khó chịu nhăn mày: "Thả tôi xuống! Tôi không muốn ở đây."

"Cho đến khi hoàn toàn hồi phục thì em bắt buộc phải ở lại nơi này." Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, trong ánh mắt này hình như có chút phiền muộn.

Đại Lan và Tiểu Lan khi nghe chuông báo thì chạy lên lầu cùng với Phương Minh. Tiểu Lan lại gần cúi đầu: "Thiếu gia! Là do Tiểu Lan sơ ý, mong thiếu gia trách phạt."

"Mẫn Nhi tiểu thư! Vết thương cô chưa lành hẳn nên đừng đi lại lung tung, có gì cứ nói với Đại Lan nha." Đại Lan gắn lại kiêm tiêm và chuyền nước biển cho A Mẫn, cũng bật lại các thiết bị kiểm tra cho cô.

Đại Lan lại nhìn Ngạo Thiên cúi đầu: "Mong thiếu gia đừng phạt nặng Tiểu Lan."