A Mẫn kéo rèm lại và đi xuống lầu, trên người cô chỉ có mỗi một bộ đồ ngủ từ lúc ở chỗ Ngạo Thiên cho đến đây. Cô đi ra thẳng hồ bơi nhìn mọi người, sau đó nhìn xung quanh rồi lại hỏi: "Ngạo Thiên đâu? Sao lúc đi không gọi tôi dậy?"
Phương Minh quay sang giải đáp thắc mắc của A Mẫn: "Thiên có việc đi rồi, không gọi cô dậy là vì lo cho bệnh tình của cô thôi."
A Mẫn gật đầu, cô ngồi ở trên hồ bơi sau đó để chân xuống nước mà nghịch. Tuấn Kỳ bơi lại chỗ cô chống tay lên thành hồ bơi sau đó nhìn cô hỏi nhỏ: "Mục đích cô gia nhập tổ chức sát thủ là gì?"
"Vậy mục đích của anh là gì?" A Mẫn hỏi ngược lại Tuấn Kỳ, cậu chỉ cười rồi nói: "Để mạnh hơn, và để trả thù cho người nhà."
Nghe vậy A Mẫn mới biết hóa ra không phải có mình cô là có nỗi đau riêng. Cô lúc này mới nghĩ rằng những người bên cạnh Ngạo Thiên điều có những nỗi đau mà họ không muốn nói.
"Trả thù!" Câu trả lời này của A Mẫn khiến Tuấn Kỳ khá bất ngờ. Thật ra cậu cố tình hỏi như vậy vì đó là nhiệm vụ Ngạo Thiên giao cho. Hơn nữa A Mẫn cũng không hề nói dối bởi ánh mắt cô cho thấy rõ sự hận thù.
Thấy Tuấn Kỳ bất ngờ A Mẫn mới cười nhạt: "Anh cũng biết lý do mà, cho nên anh nói xem có đáng để báo thù không?"
A Mẫn tuy mạnh mẽ nhưng khi nhắc lại chuyện cũ cô vẫn kích động như mọi lần, và điều cô hận nhất chính là vẫn chưa tìm được kẻ đã phóng hỏa năm xưa.
Nói rồi A Mẫn đứng lên bước vào nhà, khi quay đi cô còn vội đưa tay lên lau nước mắt cười buồn. Nhiều năm như vậy rồi, mỗi lần người khác nhắc lại chuyện này thì trái tim cô không ngừng đau nhói. Cô thật sự rất nhớ người đó, chỉ hy vọng người đó vẫn còn sống mà thôi.
A Mẫn vừa rời đi thì Phương Minh bơi lại gần chỗ Tuấn Kỳ hỏi: "Mày hỏi Mẫn Nhi lý do làm sát thủ à!?"
Tuấn Kỳ gật đầu, Bắc Phong và Gia Dĩnh cũng tò mò mà lại gần. Phương Minh nhìn ba người bạn của mình sau đó lại nói: "Câu trả lời là báo thù cho người quan trọng phải không?"
Tuấn Kỳ ngạc nhiên: "Sao mày biết?"
"Mấy hôm trước tao cũng có hỏi qua, câu trả lời cũng giống mày vậy. Nhưng mà… có liên quan đến vụ hỏa hoạn. Mày nghĩ xem, có khi nào A Mẫn chính là cô gái đó không?" Phương Minh nhìn ba người kia đặt câu hỏi, thật ra thì chuyện này cậu cũng đoán được phần nào rồi.
Tuấn Kỳ trầm ngâm, năm Ngạo Thiên 16 tuổi từng bị thương nặng vì lửa. Mà A Mẫn cũng từng nói có người cứu cô trong vụ hỏa hoạn nên cô mới được sống.
Theo tuổi thì lúc đó A Mẫn khoảng 10 tuổi, mà Ngạo Thiên cũng từng nhờ Tuấn Kỳ điều tra về vụ hỏa hoạn năm đó. Lúc nghe A Mẫn nói đến hỏa hoạn cậu cũng ngờ ngợ ra điều gì đó nhưng không chắc. Nghe Phương Minh nói vậy thì chắc chắn suy đoán của cậu là đúng.
Những tài liệu của Ngạo Thiên thu thập được và những tin tức cậu tìm hiểu đều trùng khớp với A Mẫn. Cho nên A Mẫn chính xác là con nhóc năm xưa thoát khỏi hỏa hoạn.
Lúc đó Ngạo Thiên nhờ cậu đưa con bé đó về nhà lớn nhưng giữa chừng lại bị đánh lén, kết quả khi tỉnh lại thì chẳng thấy đâu nữa. Tìm suốt mười năm qua cuối cùng cũng tìm được, nhưng cậu biết Ngạo Thiên chắc cũng nhận ra rồi mới nhân từ với A Mẫn như vậy.
Gia Dĩnh và Bắc Phong nhìn Phương Minh khó hiểu, lại thấy dáng vẻ trầm ngâm của Tuấn Kỳ thì càng tò mò hơn. Gia Dĩnh hỏi Phương Minh: "Chuyện là sao vậy? Tao với Bắc Phong vẫn chưa hiểu gì cả."
Phương Minh từ tốn giải thích: "Mười năm trước Ngạo Thiên bị thương nặng vì lửa, lý do là cứu một cô gái khoảng tầm 10 tuổi."
Bắc Phong liền nói tiếp những suy đoán của mình: "Vậy nên A Mẫn có thể là cô gái đó? Nhưng nó có liên quan gì tới vụ hỏa hoạn?"
Tuấn Kỳ lúc này mới ngừng suy ngẫm mà nhìn mọi người giải thích: "Vụ hỏa hoạn đó là nhắm tới cô gái kia, nhưng may thay Ngạo Thiên lại cứu cô gái đó mà bị thương. Sau chuyện đó cô gái kia cũng biến mất không dấu vết."
Đúng là sau chuyện đó A Mẫn đã được người đứng đầu tổ chức sát thủ dẫn về đào tạo. Thời gian huấn luyện rất dài, dài đến mức khi A Mẫn hoàn thành thì cô đã 16 tuổi rồi.
Trong sáu năm đó có muôn vàn thử thách, cũng có muôn vàn những lần thất bại. Nhưng vì người quan trọng đó, vì cả cô nhi viện, cô nhất định phải thật mạnh.
Tuấn Kỳ nhớ lại lần đầu tiên gặp A Mẫn, lúc đó mọi người đều đồn nhau rằng người đứng đầu tổ chức dẫn một đứa bé gái về. Nhưng sau đó cậu không thấy nữa. Mãi đến lúc hoàn thành khóa huấn luyện mới thấy A Mẫn xuất hiện trở lại ở bài hoàn thành cuối cùng.
Bắc Phong vỗ vai Tuấn Kỳ sau đó nhìn cậu: "Có vẻ mày biết gì đó đúng không?"
Tuấn Kỳ gật đầu, Phương Minh thấy Tuấn Kỳ gật đầu thì nói: "Trên lưng Mẫn Nhi có một vết sẹo dài, lý do là vì đỡ cho ai đó. Tuấn Kỳ! Có phải là Ngạo Thiên không?"
"Tao không rõ! Nhưng nếu Ngạo Thiên cũng thấy vết sẹo thì chắc đã có đáp án rồi." Tuấn Kỳ khó xử, cho dù cậu chắc chắn là A Mẫn nhưng cũng không dám khẳng định.
Gia Dĩnh lúc này mới đập tay: "Hóa ra nhân nhượng như vậy là vì Mẫn Nhi."
Bắc Phong cốc đầu Gia Dĩnh một cái sau đó ra hiệu cho cậu ta im lặng, vì xe Ngạo Thiên đã đậu ở cổng. Ngạo Thiên thẳng hướng đến hồ bơi sau đó nhìn bốn người bạn của mình: "Sau khi ăn thì bàn kế hoạch!"
Bắc Phong rời khỏi hồ bơi lại chỗ Ngạo Thiên nói nhỏ: "Mày vừa rời khỏi nước Z thì bên đó liền lục đυ.c, có lẽ có nội gián."
Ngạo Thiên cau mày, hành trình của anh ngoài bốn người bạn và A Mẫn ra chỉ có thuộc hạ của nhà chính mà thôi. Điều này khiến anh cảnh giác toàn bộ mọi người.
Ngạo Thiên nhìn Bắc Phong: "Nhắc nhở bọn nó cảnh giác, đừng có buông lỏng."
Nói rồi anh quay đi về phòng, ba người kia đều nghe lời dặn lúc nãy của Ngạo Thiên. Gia Dĩnh lúc này lại nghiêm túc: "Tất cả điều đáng nghi, ngay cả Mẫn Nhi cũng vậy."
Lời này của Gia Dĩnh khiến ba người còn lại có chút bất ngờ, bình thường thì chắc Bắc Phong sẽ nghi ngờ A Mẫn nhưng hôm nay lại là Gia Dĩnh nghi ngờ.
Tuấn Kỳ vỗ vai Gia Dĩnh khẳng định: "Mẫn Nhi không có quen ai ở nước Z ngoại trừ hai người bạn và hai người cứu được ở đảo Phù Hoa. Hai người bạn kia đang ở nước B, không lý nào cô ta là nội gián."
Phương Minh nhìn Tuấn Kỳ châm chọc: "Mọi thường mày hay đối đầu với Mẫn Nhi lắm mà, sao hôm nay có vẻ đứng về phía cô ấy vậy?"