Chương 18: Có ăn mới có sống

Những ngày sau trôi qua một cách vô vị, ngoài ăn uống và đi dạo xung quanh phòng thì A Mẫn chẳng được đi đâu nữa. Chuyện ở đảo Phù Hoa cũng im ắng, mà chuyện ở sòng bạc của lão Trần cũng lặng đi khiến A Mẫn có chút nghi hoặc.

Hiện tại đang là buổi trưa nên vệ sĩ canh gác đều đi ăn hết rồi. A Mẫn nhân lúc đó đã lén ra khỏi phòng và ngồi ở bể bơi. Ở ngoài bể bơi không khí đúng là thoải mái hơn trong phòng, thật là bọn họ định giam cầm cô hay sao đấy.

"Lại dám lén ra đây, tôi sẽ đi báo với lão đại." Một giọng nói phát ra từ đằng sau khiến A Mẫn giật mình quay lại, không ai khác chính là Triệu Tuấn Kỳ. Cậu nhìn cô nhướng mày ra vẻ thách thức.

A Mẫn bĩu môi: "Báo thì báo đi, làm như tôi sợ chắc."

Tuấn Kỳ ngồi xuống gần A Mẫn sau đó đưa cho cô một viên kẹo, viên còn lại cậu liền bỏ vào miệng vừa nhai vừa nhìn xa xăm: "Chuyện ở đảo Phù Hoa đã giải quyết rồi, bạn của cô cũng được tìm thấy. Hiện tại cô chưa gặp được, khi nào rảnh lão đại sẽ đưa cô đi. Lần này cảm ơn cô, chúng tôi nợ cô một ân tình."

A Mẫn bóc vỏ kẹo sau đó cho vào miệng nhai, đây đúng là vị socola mà cô thích. Từ trước đến giờ cô chỉ thích mỗi một hương vị, hoàn toàn không thay đổi. Cũng như từ lâu cô chỉ hướng về một người, tiếc rằng người đó đã không còn.

"Có qua có lại thôi, không cần trả ơn đâu. Hơn nữa… cảm ơn anh vì viên kẹo." A Mẫn nhìn Tuấn Kỳ cười, nhưng nụ cười này có chút chua chát khiến cậu cũng cảm thấy khó hiểu mà hỏi: "Sao thế? Đừng bảo là ăn kẹo nhớ người yêu nha?"

Nếu như những lần trước thì A Mẫn sẽ phản bác lại, tuy nhiên lần này hình như Tuấn Kỳ nói đúng rồi.

A Mẫn cười nhạt: "Đây là vị tôi thích nhất, mà thứ tôi đã thích sẽ không bao giờ thay đổi. Còn người yêu mà anh nói, nếu còn sống thì thật sự sẽ có đấy… Tiếc là đã mất rồi."

"Xin lỗi!" Tuấn Kỳ thấy vẻ mặt A Mẫn có vẻ đau buồn khi nhắc đến chuyện này cũng có chút thông cảm.



Theo điều tra thì A Mẫn không cha mẹ, không người thân, chỉ là một đứa mồ côi mà thôi. Vậy nên cô rất trân trọng những người quan tâm đến cô.

Nghe Tuấn Kỳ xin lỗi A Mẫn cũng chỉ cười trừ: "Tôi đỡ một nhát dao cho người đó, người đó lại dùng cả mạng để cứu tôi từ biển lửa. Điều tôi hối hận nhất, chính là làm liên lụy đến người đó."

Đây là câu trả lời A Mẫn từng nói với Phương Minh khi cậu hỏi cô về việc vết sẹo. Còn câu trả lời lần này lại là về người cô trân trọng. Suy cho cùng, tất cả cũng vì cô mà ra.

"Ý cô có phải là trận hỏa hoạn mười năm trước không? Chẳng lẽ cô chính là con nhóc duy nhất sống sót năm đó?" Nghe đến biển lửa Tuấn Kỳ liền nghi hoặc hỏi thêm một câu, nếu thật sự con nhóc đó là A Mẫn vậy cậu đã biết ra điều gì rồi.

A Mẫn nghe vậy thì gật đầu, cô đúng là con nhóc năm xưa thoát khỏi hỏa hoạn. Trên lưng cô có một vết sẹo dài chính là vì đỡ cho người đó một vết chém, nhưng cô chưa bao giờ hối hận vì hành động này.

"Nhưng sao anh lại biết tôi là con nhóc đó?" A Mẫn nghi ngờ nhìn Tuấn Kỳ thì cậu liền bịa ra một lý do: "Thì tôi nghe đồn tổ chức đưa cô về từ cô nhi viện bị cháy."

A Mẫn nhíu mày, cô định hỏi Tuấn Kỳ thêm gì đó nhưng bị tiếng bước chân ngăn lại.

"Ra ngoài đây tâm tình mà không rủ thêm tôi theo là không được nha." Giọng nói đó không ai khác chính là Gia Dĩnh.

Thấy Gia Dĩnh có vẻ ngây ngô vậy thôi chứ thật ra thông minh lắm đấy. Gia Dĩnh ngồi cạnh A Mẫn sau đó trêu đùa cô: "Ham ăn quá nên mới thế này đây, để xem lần sau cô còn dám ăn nhiều nữa không."

"Có ăn mới có sống, cái bụng no trước rồi tính tới chuyện khác. Nếu cẩn thận như anh, chắc là chết đói luôn rồi." A Mẫn bĩu môi, đối với cô thì ăn quan trọng hơn, không ăn thì không làm được gì cả.



Nhưng lần này đúng là sơ suất, bởi A Mẫn không nghĩ rằng có cả người của Ngạo Thiên mà tên chủ quán đó vẫn dám hạ độc trong bánh. Mà tính ra thì mạng cô cũng lớn thật, trúng độc vẫn còn sống sờ sờ. Chỉ là thân thể bị suy nhược một chút thôi.

"Công nhận nha, nói san bằng cái là đảo Phù Hoa bị san bằng thật luôn. Ai đắc tội cô chắc là phải xui xẻo lắm đấy." Gia Dĩnh lấy một túi kẹo socola ra ngồi ăn, Tuấn Kỳ cũng thuận tiện lấy bỏ vào miệng.

A Mẫn nghe Gia Dĩnh nói vậy liền nhíu mày, cái này rõ ràng là khen đểu cô đây mà. Cô giật lấy cả bịch kẹo sau đó đứng lên nhìn Gia Dĩnh: "Nếu có thì người đầu tiên xui xẻo là anh đấy, bịch kẹo này tôi tịch thu."

"Gì chứ? Tôi có làm gì cô đâu? Mau trả kẹo lại cho tôi." Gia Dĩnh nhăn mặt nhưng A Mẫn vẫn không trả, ngược lại còn chia cho Tuấn Kỳ một ít.

Gia Dĩnh dù có tức nhưng đâu thể nào đấu với người bệnh được, thế là cậu liền im luôn. Kẹo cậu mới mua về ăn được đúng một viên đã bị A Mẫn lấy đi, xem có tức không chứ.

Gia Dĩnh đành lấy điện thoại ra mở game lên chơi, A Mẫn nhìn thấy điện thoại mới chợt nhớ. Dạo này bận quá nên cô cũng không biết Tuyết Nhi và Minh An thế nào. Từ lúc cô đi đảo Phù Hoa đến giờ hình như không thấy họ liên lạc lại với cô.

"Hai người có biết ai đang giữ điện thoại tôi không vậy? Dạo này có tin nhắn hay email nào không?" A Mẫn nhìn Gia Dĩnh và Tuấn Kỳ hỏi, lúc tỉnh lại cô không thấy điện thoại của mình đâu.

"Điện thoại cô bị hư lúc ở đảo Phù Hoa rồi, Bắc Phong đang giúp cô sao chép lại dữ liệu từ điện thoại cũ." Gia Dĩnh vừa lấy kẹo của Tuấn Kỳ ăn vừa nhìn A Mẫn.

Cho dù thế nào thì Tuyết Nhi và Minh An phải gửi tin nhắn cho A Mẫn, hoặc ít nhất là gửi mail. Nhưng lúc ở đảo Phù Hoa A Mẫn kiểm tra vẫn không thấy gì cả. Sau khi ở đảo Phù Hoa về gần cả tuần cũng không nhắn cho A Mẫn thì quả thật có chút vấn đề.

Nhìn vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ của A Mẫn thì Gia Dĩnh lên tiếng: "SOS"