Chương 15: Người ở chỗ chúng tôi

Mọi người đã ra khỏi cửa phòng và chỉ còn mỗi A Mẫn đang ngồi trên giường. Cô vội đứng lên chạy theo ra cửa, vali được Gia Dĩnh kéo giúp vì sợ vết thương cô lại chảy máu.

Suốt từ lúc nãy đến giờ Ngạo Thiên vẫn im lặng không hỏi cũng không nói gì. Anh lúc thấy chiếc vòng dây cước A Mẫn sử dụng đã nhíu mày, trong một khoảnh khắc có chút bất ngờ nhưng cũng thu về rất nhanh. Bọn họ đến một quán nước gần đó và nghỉ chân đến sáng, sẵn tiện nghe tin tức gần đó xem sao.

Sáng hôm sau.

A Mẫn ngủ gục trên bàn, hai tay đỡ lấy gương mặt mình ngủ một cách ngon lành. Ngạo Thiên ra hiệu cho chủ quán đừng đánh thức cô, lần này chỉ năm người đến địa bàn của lão Châu mà thôi.

Trên con thuyền lớn lúc đi chỉ có sáu người là vì Ngạo Thiên đã cho một nhóm người đi đảo Phù Hoa trước để thăm dò. Một nửa vệ sĩ Ngạo Thiên để lại bảo vệ khu vực quán trà A Mẫn đang ngủ, số còn lại theo chân anh đi thực thi nhiệm vụ.

Chỗ lão Châu vừa nghe tin tức liền chạy vào báo, mấy tên lính của lão ta có vẻ hơi sợ nhìn lão: "Đại ca! Lão đại của bang Hắc Long Ưng đến rồi."

"Ý ngươi là Long Ngạo Thiên?" Lão Châu nhìn tên lính của mình hỏi lại thì nhận được cái gật đầu từ hắn.

Ông ta nhìn tên lính: "Cho người sắp xếp đi, chuẩn bị nghênh đón khách quý nào."

Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lão Châu vẫn có một điều luôn thắc mắc. Rốt cuộc Long Ngạo Thiên đến đảo Phù Hoa này làm gì? Trước giờ Ngạo Thiên chưa ra mặt vì ai cho nên lão Châu nghĩ chắc không phải vì con nhỏ miệng còn hôi sữa A Mẫn đâu.

Vừa đúng lúc năm chàng trai bước đến, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết đó là Long Ngạo Thiên và bốn người đắc lực đi theo bên cạnh anh.

Lão Châu vội vàng ra ngoài cười cười nói nói: "Long lão đại từ xa đến mà không báo trước… tôi có chút chuẩn bị không chu đáo, mong cậu bỏ qua."

"Đảo đẹp đó lão Châu, nơi này mà san bằng thì sao nhỉ?" Tuấn Kỳ nhếch môi cười nhìn lão Châu, lời cậu nói ra chưa bao giờ là đùa cả.



Nghe vậy lão Châu tay run rẩy lùi vài bước nói năng kiêng dè: "Lão Châu tôi có phải đã đắc tội gì không? Cứ nói ra đi, nếu sai tôi sẽ sửa. Nơi này là nơi làm ăn, hơn nữa khách tham quan cũng nhiều, không nên san bằng đâu."

"Nghe nói… ông bị mất cắp viên minh châu?" Ngạo Thiên lúc này mới điềm nhiên nhìn lão Châu.

Ông ta tưởng đâu Ngạo Thiên sẽ giúp đỡ bắt người nên liền mừng rỡ: "Phải phải, là một cô gái tên A Mẫn lấy cắp. Con nhóc đó còn gϊếŧ luôn cả lão Bản, các cậu hẳn phải nghe rồi chứ."

Ngạo Thiên nhếch môi đầy ẩn ý, Bắc Phong hiểu ý Ngạo Thiên nên tiếp lời: "Đúng vậy! Người ở chỗ chúng tôi."

Lão Châu vừa nghe đến đã vui mừng muốn đi bắt người. Nhưng Ngạo Thiên lại muốn ông ta đến chỗ của anh. Ông ta khá cẩn thận, cho thêm người đi cùng đến quán trọ mọi người nghỉ ngơi hôm qua.

Lúc này A Mẫn đã ngủ dậy, cô vươn vai nhìn quanh mà không thấy ai ngoài mình và đám thuộc hạ của Ngạo Thiên. Ông chủ quán đem một dĩa bánh đặt lên bàn sau đó về chỗ làm việc của mình.

Vệ sĩ của Ngạo Thiên định lấy bánh ăn thử thì A Mẫn ngăn lại, cô nhìn bọn họ: "Nhiệm vụ của các người là bảo vệ Ngạo Thiên, bánh này cứ để tôi ăn trước đi."

Đám vệ sĩ nhìn nhau sau đó đứng canh chừng, A Mẫn cắn một miếng bánh ăn. Nhưng chỉ ăn được nửa cái thì cô đặt xuống, dường như có cảm giác khó chịu.

A Mẫn đứng lên định đi tìm thì thấy bóng dáng năm người kia đi về phía này, còn dẫn theo cả lão Châu.

A Mẫn cảm thấy có chút vấn đề, liệu có khi nào Ngạo Thiên bán đứng cô mà đi hợp tác với lão Châu không? Nhưng mà trước giờ Ngạo Thiên rất uy tín, chắc là không chơi đểu thế đâu.

A Mẫn tán đồng với ý nghĩ này của mình, tạm thời cứ thử tin Ngạo Thiên một lần xem sao. Nếu anh thật sự bán đứng thì cô sẽ kéo anh chết cùng.



Mọi người đến chỗ A Mẫn ngồi xuống mà không nói gì. Lão Châu vừa thấy A Mẫn đã tỏ vẻ muốn bắt cô đi, còn nhìn cô nói với vẻ ta đây: "Ha… cô trốn kỹ thật đó. Nếu Long lão đại đây không nói tôi biết, tôi còn tưởng cô cao bay xa chạy rồi."

"Lão Châu! Ông vừa ăn cướp vừa la làng… không sợ tôi khiến ông như lão Bản luôn sao?" A Mẫn nhìn lão Châu bằng ánh mắt như muốn gϊếŧ người.

Lời A Mẫn vừa thốt ra không phải không có lý, lần trước lão Bản đắc tội ai đó nên chết một cách khó coi. Điểm này làm lão Châu có chút chần chừ.

Nhìn thấy lão Châu vẫn chần chừ A Mẫn liền được nước lấn tới: "A Phấn và Tiểu Minh đâu? Tôi đến rồi, ông mau thả người ra. Còn chuyện viên minh châu tôi không có lấy."

Lão Châu vẫn một mực nhận định người lấy là A Mẫn: "Rõ ràng những người canh gác bảo rằng cô lấy, bây giờ cô còn chối là sao?"

Lão Châu chỉ trả lời vụ viên minh châu, còn chuyện hai chị em A Phấn Tiểu Minh thì ông ta làm ngơ. Tuấn Kỳ lúc này mới lên tiếng nhìn hai người: "Hai người cãi cũng đủ rồi đó, giờ vào việc chính nào."

Lão Châu khó hiểu nhìn Tuấn Kỳ còn A Mẫn thì đi về phía của Ngạo Thiên nhìn anh. A Mẫn nói nhỏ: "Ngạo Thiên! Anh dẫn lão Châu tới là bắt tôi à? Nói cho anh biết, lão ta là loại người hay chơi xấu lắm đấy."

Ngạo Thiên quay sang nhìn A Mẫn: "Vậy sao?"

Lão Châu thấy A Mẫn nói gì đó với Ngạo Thiên thì liền xen vào: "Con nhóc hỉ mũi còn chưa sạch kia… tao đã điều tra cả rồi, mày đi theo Long lão đại mục đích là để ám sát cậu ấy chứ gì."

Lão Châu sợ A Mẫn nói bậy khiến ông ta gặp họa nên ông ta thà kéo A Mẫn vào chứ không để cô yên ổn rời đi một cách dễ dàng.

A Mẫn nghe vậy thì nhíu mày, cô nếu đấu với lão Châu thì chắc chắn không thua. Nhưng vì Ngạo Thiên đang ở đây, dù gϊếŧ lão Châu rồi thì mạng cô cũng chẳng toàn thây.

"Cô định ám sát thật à?" Gia Dĩnh nhìn A Mẫn hỏi một câu hỏi kỳ lạ, A Mẫn chỉ lắc đầu vì cho cô mười cái mạng cô cũng không dám ám sát Long Ngạo Thiên.