Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mẫn Nhi, Em Đừng Hòng Chạy Thoát!

Chương 10: Vợ hợp pháp

« Chương TrướcChương Tiếp »
A Mẫn nói với giọng khó chịu: "Hoá ra anh muốn dùng tôi để san bằng đảo Phù Hoa, tiêu diệt luôn lão Châu."

Ngạo Thiên lại trở về dáng vẻ lạnh lùng như trước đây, ánh mắt mang theo sự chết chóc mà nhìn A Mẫn: "Người thông minh quá, sẽ chết rất khó coi."

A Mẫn biết đó chính là lời cảnh cáo mà Ngạo Thiên dành cho cô, đã ở trong tay anh thì bắt buộc phải do anh ra điều kiện.

A Mẫn chỉ cười, sau đó lại nói: "Vào tay anh, sống không bằng chết."

Đúng vậy! Đối với tiếng tăm mà Ngạo Thiên đã tạo ra thì việc vào tay anh cũng coi như là muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. Ngạo Thiên chọn A Mẫn là vì cô có ích, biết điều lại thông minh. Vậy nên anh mới muốn cô làm vợ anh, tất cả đều có lý do cả.

"Làm vợ hợp pháp của tôi, em sẽ có tất cả những gì em muốn." Ngạo Thiên nhìn A Mẫn nói, đây đúng thật là cơ hội của A Mẫn rồi.

"Bất cứ thứ gì?" A Mẫn hỏi lại lần nữa để chắc chắn.

Long Ngạo Thiên gật đầu, đôi mắt ấy vẫn nhìn A Mẫn như muốn có câu trả lời. A Mẫn biết, dù cho bây giờ cô có trốn đi cũng vô ích, chỉ một cái hiệu lệnh thôi cô sẽ bị bắt về. Hơn nữa điều kiện này cũng có lợi với cô, thay vì từ chối thì đồng ý là lựa chọn tốt nhất.

"Tôi đồng ý! Tuy nhiên… Anh sẽ phải giải quyết rắc rối nếu tôi gặp phải." A Mẫn nhân cơ hội liền đưa ra điều kiện, bám được cây to thế này dại gì mà buông tay.

Ngạo Thiên khẽ cười gật đầu đồng ý điều kiện đó của cô. Đối với anh, một điều kiện nhỏ như này không thành vấn đề.

A Mẫn lợi dụng danh tiếng và uy quyền của Ngạo Thiên để giải quyết những người cô không thể xử lý. Còn Ngạo Thiên lại lợi dụng sự hiểu biết và độ nổi tiếng của A Mẫn để thâu tóm các bang phái. Suy cho cùng cả hai người đều vì lợi ích của bản thân mà thôi.

Ngạo Thiên kéo tủ lấy ra một bản hợp đồng đặt lên bàn nhìn A Mẫn từ tốn: "Ký vào đây, em sẽ là vợ hợp pháp của tôi một năm."



A Mẫn nhìn qua bản hợp đồng, cũng không đọc rõ điều lệ liền ký vào. Bởi vì cô rất lười phải xem chi tiết, hơn nữa Ngạo Thiên cũng không phải người nói không giữ lời nên cô tin chắc anh không gạt cô.

Ký xong A Mẫn nhìn Ngạo Thiên: "Hợp đồng bắt đầu hiệu lực, hy vọng khi hết hợp đồng cả hai không có mối quan hệ nào nữa."

"Rất tốt!" Ngạo Thiên cầm bản hợp đồng để lại trong ngăn tủ.

Cả hai sau đó ai làm việc nấy, A Mẫn cũng chuẩn bị một số thứ để đi đảo Phù Hoa. Nhưng trước khi đi thì cô có hẹn gặp một người bạn để nói chuyện.

[…]

Xế chiều đã thấy A Mẫn ngồi ở một quán nước ven đường đợi bạn mình, mãi một lúc sau mới thấy cô gái kia đến. Nhìn dáng vẻ thì có lẽ là một cô gái năng động hoạt bát.

Cô gái kia kéo ghế ngồi và gọi phục vụ rất nhiều món, sau đó nhìn A Mẫn nói: "Đợi lâu không?"

"15 phút!" A Mẫn nhìn cô gái kia có chút không vui, nhưng mà cũng không phải là ghét gì.

Cô gái kia thấy vậy liền biện minh cho bản thân: "Oan quá! Là do xe hư mà, tao bắt taxi đến này."

"Tuyết Nhi! Tao hẹn mày ra đây là để tạm biệt một thời gian." A Mẫn vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra trả lời cô gái kia.

Cô gái kia là bạn thân thiết của A Mẫn tên Dương Tuyết Nhi. Cả hai quen biết nhau khi A Mẫn làm nhiệm vụ vô tình rơi xuống đảo được Tuyết Nhi và bạn trai của cô ấy cứu.

Tuyết Nhi nghe vậy liền hỏi:"Sao thế? Mày định đi đâu à? Đi bao lâu?"

A Mẫn nhíu mày, sau đó cốc đầu bạn mình rồi giải thích: "Tao đi đảo... Mà thôi, mày biết tao đi làm việc là được. Đừng có mà nhiều chuyện, kẻo chết cả đám đấy."



Tuyết Nhi nhìn quanh rồi nói nhỏ với A Mẫn: "Mà mày đi đâu? Hôm qua anh Minh An bảo là mày lại bị truy sát, còn có kẻ mua đầu mày với giá cao nữa đó."

Sự việc này A Mẫn đúng là chưa biết gì. Nghe vậy cô liền hỏi tiếp: "Có biết là ai không?"

Có người bạn như A Mẫn thật làm Tuyết Nhi lo lắng mà, suốt ngày toàn gây họa thôi.

Tuyết Nhi nhìn A Mẫn: "Lão Châu! Nghe bảo mày gϊếŧ lão Bản rồi, ông ta định tìm mày tính sổ. Còn nữa, ông ta bảo mày ăn cắp viên minh châu gì đó của ổng, giờ đang muốn xé xác mày ra kia kìa."

Xem ra lão Châu đã có kế hoạch, vậy nên lần này cô mượn uy danh Ngạo Thiên đến tìm ông ta là quá hợp tình hợp lý.

Nhưng việc lấy cắp viên minh châu A Mẫn không có làm, cũng không có lấy. Vừa ăn cướp vừa la làng, xem ra là muốn ra oai rồi. A Mẫn chửi thầm, thật là muốn đánh cho ông ta một trận.

A Mẫn biết nếu cô gây họa thì sẽ liên lụy đến bạn mình. Cho nên cô vỗ nhẹ tay Tuyết Nhi sau đó dặn dò: "Tuyết Nhi! Mày với Minh An phải cẩn thận một chút trong thời gian tao không ở đây đấy. Có gì cứ bảo là bạn của tao, còn không thì nói là bạn của Ngạo Thiên, như thế sẽ có người giúp."

Bạn của Ngạo Thiên? Tuyết Nhi nhăn mày khó hiểu, từ lúc nào mà A Mẫn lại có quen biết với lão đại của Hắc Long Ưng thế chứ.

Tuyết Nhi nhìn A Mẫn: "Ý mày là sao? Ngạo Thiên không phải người dễ đυ.ng đâu, đừng có lôi tên người ta ra thế chứ."

A Mẫn nhìn cô bạn mình cười. Cô vỗ vai bạn mình như thể sẽ không có chuyện gì xảy ra càng làm cho Tuyết Nhi tò mò hơn: "Kể tao nghe đi!"

"Không được! Mày chỉ cần biết rằng nếu có chuyện cứ nói như thế... đảm bảo mạng được bảo toàn." A Mẫn cười rồi đứng lên đặt một tờ tiền lên bàn sau đó nhìn Tuyết Nhi: "Tao có việc đi trước, tiền cũng trả rồi. Khi nào về tao sẽ liên lạc mày sau."

A Mẫn nói xong thì rời đi, bởi vì cô đã thấy một tay bắn tỉa luôn dõi theo từ lúc nãy. Chưa gì đã định bắn lủng sọ A Mẫn, xem ra đã không chờ được nữa rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »