Tửu lượng của Ôn Mạn đúng thật là không tốt, chơi xúc xắc đương nhiên là có thắng có thua. Dưới tình huống bị mọi người cố ý nhắm vào, cô vẫn thua nhiều hơn thắng.
Sau khi vài chén rượu xuống bụng rồi, gương mặt trắng nõn cũng đỏ bừng lên làm gương mặt vốn lạnh lùng lại thêm một phần mị hoặc.
“Không được, không thể uống nữa rồi.” Ôn Mạn phất phất tay, có chút kháng cự, lùi về sau một bước.
“Ài, không có gì đâu, cậu xem không phải cậu vẫn còn tỉnh táo đó sao.” Bạn nam kia không muốn bỏ qua, vươn tay giữ chặt không muốn để cô đi, lại đột nhiên bị một người đè tay lại.
Hơi thở quanh Chu Khải có chút tối tăm nhưng trong nháy mắt anh lại khôi phục dáng vẻ nho nhã lịch sự.
“Tửu lượng Ôn Mạn thấp, uống nhiều quá sẽ xảy ra chuyện.”
Bạn nam kia bị khí thế lúc đầu của anh dọa sợ, há miệng thở dốc nói: “A vậy được, vậy người khác tới chơi đi.”
La Hàm chơi high rồi, lúc này nào còn nhớ phải chăm sóc cho chị em của mình nữa chứ, thậm chí Chu Khải đỡ Ôn Mạn đi ra ngoài mà cũng không biết.
“Muốn nôn sao?” Chu Khải ôm lấy bả vai Ôn Mạn, kéo cô về hướng WC. Thật ra trong phòng có toilet riêng nhưng chỗ đó anh lại cảm thấy không tiện lắm.
“Không buồn nôn, dùng nước lạnh rửa mặt một chút là được.” Ôn Mạn vẫn còn có thể nói được câu hoàn chỉnh nhưng cơ thể lại không có sức lực, chỉ có thể nhu nhược dựa vào l*иg ngực Chu Khải.
“Ừ, được.” Chu Khải đưa cô tới toilet, Ôn Mạn ép mình đứng thẳng người lên, gật gật đầu với anh.
“Làm phiền anh rồi.” Cô nói.
Sau đó Ôn Mạn dẫm lên giày cao gót đi vào toilet cho nữ.
Chu Khải ngước mắt nhìn biểu tượng trên cửa toilet, chỉ cảm thấy ánh mắt Ôn Mạn sau khi say rượu cực kỳ câu người, làm toàn thân anh khô nóng khó thể áp chế được.
Ôn Mạn dùng nước lạnh nhẹ nhàng tát lên mặt mình, giảm bớt cảm giác khô nóng trên mặt nhưng lại không làm giảm được cảm giác hốt hoảng do cồn măng lại.
Nhất định là cô uống say rồi, bằng không, sao cô lại nhìn thấy Chu Khải đi vào theo cô….
“A ——” Một tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi, ngay sau đó miệng cô bị che lại. Ôn Mạn lảo đảo bị Chu Khải kéo vào một gian tận trong cùng.
Toilet của câu lạc bộ cao cấp vô cùng sạch sẽ, thậm chí mỗi gian còn rộng hơn bình thường một chút, hai người trưởng thành đứng trong đó cũng dư dả.
Chu Khải che miệng Ôn Mạn lại, cúi đầu hôn lên trán cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng kêu, được không?”
Ôn Mạn như chìm đắm trong giọng nói như mật của anh, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau khi anh buông tay ra thì cái miệng nhỏ chu lên hít thở. Đuôi mắt mang theo men say nhếch lên, miệng nhỏ trề ra như đang làm nũng: “Anh làm gì vậy, làm em sợ muốn chết.”
Chu Khải đè cô lên ván cửa, chân dài lập tức chen vào giữa hai chân cô: “Không uống được rượu tại sao còn uống?”
“Em uống có nhiều đâu…” Ôn Mạn chớp chớp mắt, ý đồ thanh minh cho mình: “Em còn tỉnh táo mà…”
Chu Khải khẽ cười một tiếng, ngón tay nhéo nhéo vành tai cô, nghe được miệng cô tràn ra một tiếng rêи ɾỉ, cơ thể mềm nhũn như thể véo ra nước được.
“Chỗ này vẫn mẫn cảm thế à.” Chu Khải cúi người xuống, ngậm vành tai Ôn Mạn vào trong miệng, tỉ mỉ liếʍ láp.
“Nếu em không thích, có thể đẩy anh ra.” Miệng Chu Khải trượt xuống dưới, mυ"ŧ mát cọ xát trên cần cổ cô.
“Ưm…a… Chu Khải….”
Ôn Mạn cảm thấy, mỗi sự đυ.ng chạm của Chu Khải đều làm cô run rẩy. Cho dù chia tay đã ba năm rồi, cơ thể cô vẫn khát vọng anh như xưa.
“Muốn đẩy anh ra không?” Chu Khải để lại một dấu hôn đỏ tươi sau gáy cô, anh vừa lòng nhìn ấn ký mà mình lưu lại, cuối cùng cũng có thể ôm cô lần nữa rồi.
“Không… không đẩy ra.” Có lẽ là do tác dụng của cồn, Ôn Mạn thuận theo khát vọng của mình, nâng ngực lên đưa tới bên miệng Chu Khải.
“Muốn anh làm sao đây?” Chu Khải ý xấu vươn đầu lưỡi liếʍ một chút lên xương quai xanh của cô. Hôm nay nhìn thấy cô, việc đầu tiên anh muốn làm chính là thế này.
“Hôn… Hôn em…” Ôn Mạn thở gấp liên tục, trọng lượng cơ thể gần như đè hết lên người Chu Khải.
“Chỉ hôn thôi sao mà đủ.” Tay Chu Khải tiến vào trong vạt áo, dọc theo eo thon một đường hướng lên trên, cầm lấy quả đào mềm mại mình đã khát khao từ lâu.
“Ưm…” Cả người Ôn Mạn như bị điện giật, run rẩy, tiếng rêи ɾỉ bị Chu Khải chặn lại trong miệng.
P/s: Chương sau có thịt.