Chương 17

19.

Tu Văn năm thứ sáu, tân triều dời tới Tân Dương.

Hoắc Xuyên nói hoàng đế Ôn Trường Lưu đã làm rất tốt chức vụ của mình, hiện tại thế gian hòa bình và thịnh vượng.

Vị trí của kinh thành cũ không phù hợp cho việc đổi mới mọi thứ ở triều đại mới.

Những người cũ thất thời như ta và Hoắc Xuyên đều bị bỏ lại trong cung điện cũ.

Hợp Hoan hoa mà Vân Thần tặng ta đã bị vứt từ lâu.

Hoắc Xuyên nói với ta rằng hôm đó hắn muốn đi tìm một ngự y mà hắn đã quen biết từ tiền triều để kiểm tra công dụng của loài hoa này.

Hóa ra loài hoa này vốn dĩ không có tác dụng chữa bệnh, nhưng thân rễ của nó đã được ngâm trong xạ hương. Mùi thơm của hỗn hợp xạ hương và hợp hoan hoa có tác dụng tránh thai rất mạnh, ngửi lâu sẽ gây hại cho cơ thể, bất kể là cả nam hay nữ, khả năng cao sẽ dẫn đến vô sinh.

Công chúa Vân Thần suy nghĩ nhiều quá, kỳ thật ta cũng không cần.

Ngày đó Ôn Trường Lưu phong ta làm phi, vốn dĩ cũng chỉ để dụ Hoắc Xuyên ra.

Những thật giả lẫn lộn sau những tháng ngày chung sống với chàng, năm tháng qua đi, cảnh sắc thay đổi tới nay cũng không còn quan trọng nữa.

Ta và Hoắc Xuyên sống hòa bình được vài năm.

Bọn ta đã bị lãng quên trong một góc từ lâu rồi, tiền bạc hàng tháng cũng chẳng nhớ đã không còn được ban phát từ năm nào.

Bây giờ cung điện của ta được hắn trồng trọt giống như một vườn rau.

Bọn ta tự làm tự sống, xem như cũng đủ khả năng để tự nuôi sống mình.

Ngày hôm đó ta và Trác Tuyết lẻn ra khỏi cung đi bán đồ thêu, trên đường về cung, nghe tin con trai duy nhất của Ôn Trường Lưu trúng độc, có vẻ như sắp không trụ nổi nữa rồi.

Ta chợt nhớ đến bánh bao nhỏ đột nhiên xuất hiện trong cung điện cũ mà Hoắc Xuyên đã nhắc với ta từ mấy ngày trước…

Không hay rồi!

Ta liều mạng chạy về, giống như mọi lần trước, nhưng ta vẫn không thể đến kịp.

Thanh kiếm của Ôn Trường Lưu đã cắm vào l*иg ngực của Hoắc Xuyên.

Nơi đó máu chảy ra róc rách, giống như mối tình đơn sơ và sóng gió của Hoắc Xuyên trong những năm nay.

Sau khi báo thù, vẻ mặt của Ôn Trường Lưu vô cùng sảng khoái.

Ta rút thanh kiếm từ trong ngực Hoắc Xuyên ra, đâm thẳng vào bụng Ôn Trường Lưu trước ánh mắt kinh ngạc và không phòng bị của Ôn Trường Lưu.

Sở dĩ ta không đâm chết chàng, là vì ta không muốn loạn lạc chiến tranh sẽ tạo ra nhiều người thương tâm như ta nữa.

Ta không thèm liếc nhìn chàng một cái, quay người lại ôm Hoắc Xuyên lên, giống như ta đã ôm Tô Hòa nhiều năm về trước.

Bọn ta bị cấm vệ quân bao vây, mũi kiếm phản chiếu ánh sáng nhợt nhạt dưới ánh mặt trời thiêu đốt.

Chỉ cần chờ lệnh của Ôn Trường Lưu, chúng sẽ xuyên hơn chục lỗ vào người Hoắc Xuyên và ta.

Ôn Trường Lưu lấy tay che vết thương, nhìn chằm chằm vào ta, như đang đợi ta nói ra di ngôn cuối cùng.