Chương 7: Những lời vang xin vô vọng

Khi lên đến tầng một, cô bé nhìn hành lang cho đến khi tìm thấy mẹ mình. Trái tim đập thình thịch của cô bé dần bình tĩnh lại, rồi cô bé bước vào phòng. Nhưng Eve không hề hay biết rằng đây là một căng phòng đôi. Một căn phòng được ngăn cách bằng kính một chiều đặt ở giữa.

Mẹ cô bé thì lại không hề ở một mình. Bên cạnh bà là ông chủ dinh thự và ông quản gia đứng sau ông ta vài bước.

"Biến trở thành chúng ngay!" Người đàn ông nắm đầu mẹ cô.

"Làm ơn dừng lại đi mà!" Mẹ cô bé khóc lóc van xin. "Ngài nhầm tôi với người khác rồi! Ngài cũng đã biết tôi lâu rồi mà!"

"Có vẻ như chưa đủ lâu để biết cô thực sự là ai." Người đàn ông nói, kéo người phụ nữ về phía bồn tắm đầy nước. Rồi ông ta nhấn đầu bà xuống nước. "Biến hình ngay đi!"

"Tôi chỉ là con người bình thường thôi, thưa ngài. Xin hãy tin tôi." Rebecca van xin người đàn ông, trái tim bà ngày càng thấp thỏm vì bà không biết làm thế nào mà ông ta lại biết chuyện này. Khi bà vào phòng, cả ông ta và quản gia đều đã ở đó chờ sẵn trước.

"Thưa ngài," ông quản gia nói. "Tôi đã tận mắt chứng kiến, làn da của cô bé toả sáng lấp lánh như một hàng ngàn viên kim cương đá quý!"

"Con gái của cô đâu, Becca?" Người đàn ông nói ngon nói ngọt nói với bà, cúi xuống và vỗ nhẹ vào đầu người phụ nữ. Nỗi sợ hãi về mạng sống của con gái ánh lên trong đôi mắt của người phụ nữ. "Đi tìm nó ngay cho ta!" Ông ta ra lệnh cho quản gia của mình.

Quản gia cúi đầu bước ra khỏi phòng.

"Không!" Rebecca cố gắng lết ra khỏi bồn tắm. "Con bé vô tộ mà! Làm ơn đừng làm hại con bé!"

Eve đập bàn bàn tay nhỏ bé của mình lên mặt kính. "Mẹ ơi!" Cô bé gọi, nhưng không ai nghe thấy cô bé hết.

Người đàn ông tát mạnh vào mặt Rebecca. "Câm mồm vào và ngồi yên đó!"

"Không!" Người phụ nữ dùng hết sức để cắn, đá và tát ông ta. Người đàn ông cố gắng áp chế bà, nhưng bà bị ông ta đá thật mạnh và văng vào bồn tắm khiến bồn tắm bị vỡ ra khiến nước tràn khắp ra sàn. "Xin hãy tha cho chúng tôi đi! Con bé chỉ là mới là một đứa trẻ nhỏ thôi mà!"

Eve nhìn người đàn ông nắm lấy cánh tay của mẹ và đánh đập mẹ.

"Không thể ngờ cô lại giấu diếm một kho báu để làm của riêng cho mình?" Người đàn ông háo hức chờ đến khi được chạm vào cô gái bé nhỏ kia. Ông ta nheo mắt nhìn người phụ nữ kia và cắm sâu móng tay vào cánh tay bà.

"Chúng tôi không biết gì thật mà! Tôi không biết ông quản gia đã nhìn thấy gì, nhưng đó không phải là sự thật." Rebecca thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào người đàn ông.

Ngón tay của người đàn ông càng lún sâu vào bụng của Rebecca. "Nếu cô không biết, cô cũng chẳng còn giá trị sử dụng nữa. Thật đáng tiếc khi chúng ta phải chia tay nhau như thế này." Ông ta rút tay ra, và người phụ nữ lảo đảo về phía sau.

Eve đang đứng trong phòng khác, mắt mở to, nhận thấy phần váy ở vùng bụng của mẹ cô dần chuyển sang màu đỏ.

Rebecca nhìn xuống bụng mình, vẻ mặt đau đớn khôn cùng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vết bầm kia. Môi bà ấy hé mở, run rẩy van xin. "X-Xin đừng làm h.."

"Mẹ ơi!" Eve hét lên khi thấy mẹ cô khuỵu xuống.

Người đàn ông lên tiếng. "Ta sẽ chăm sóc con bé kia thật tốt, hoặc biết đâu ta sẽ gửi nó đi đoàn tụ với cô sớm thôi, ngay sau khi cô đi trước." Tay ông ta đặt lên cổ bà và dần siết chặt.

Thấy mẹ đau đớn và chật vật, Eve cố gắng tìm cách chạy đến bên mẹ.

Dù rất đau, nhưng Rebecca vẫn kịp nhặt mảnh gốm vỡ của bồn tắm và dùng nó để đâm thẳng vào mắt của ông ta.

"Argh!" Người đàn ông hét lên đau trong đớn và sôi sục. Có rất nhiều máu như đang rỉ ra.

Không dừng lại ở đó, Rebecca còn dùng một mảnh vỡ khác đâm thẳng vào bụng ông ta.

"Mẹ ơi!" Eve chạy vào phòng mẹ.

"Eve!" Rebecca mở to mắt. Đôi mắt bà ánh lên chút sự nhẹ nhõm xen lẫn lo lắng.

Cơ thể bà như muốn gục xuống, nhưng sự an nguy của con gái bà vẫn là ưu tiên hàng đầu! Nắm lấy tay Eve, bà nhanh chóng kéo cô bé chạy trong khi người đàn ông kia đang cố gắng gỡ những mảnh sắc nhọn trên mặt và bụng của mình ra.

Rebecca thở hổn hển, khuôn mặt lộ rõ vẻ đau đớn khi lén chạy đi trong hành lang. Ông quản gia sẽ sớm đến đây, và họ cần phải rời khỏi nơi này trước khi lão ta đến.

Nhưng có vẻ bà đã quên rằng, vết thương của mình vẫn đang rỉ từng giọt máu trên sàn nhà.

Cùng lúc đó, tên quản gia đã nhận ra căn phòng lúc này trống rỗng, không hề có cô con gái, nên ông lập tức quay trở lại chỗ của ông chủ, may là không đυ.ng đường đi với hai mẹ con.

Hầu hết những người hầu đều đã trở về khu nghỉ ngơi của họ nên cả hai mẹ con dễ dàng đi qua hành lang này trước khi đến nhà bếp, nơi dẫn đến cửa sau của trang viên. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như bà nghĩ, vì bà bỗng gặp một người phụ nữ trong bếp.

"Ai đó?" Người phụ nữ hỏi.

"Là tôi, Rebecca đây." Người phụ nữ vừa trả lời, vừa kéo Eve lại gần nấp sau mình.

"Giờ không phải là lúc cô nên ở đây đâu. Cô không biết là người hầu không được phép tới đây sau nửa đêm trừ khi có lệnh sao?"

Rebecca không có thời gian để trò chuyện lâu, nhưng bà cũng không muốn khiến cô ấy nghi ngờ và gọi người khác xuống. Người phụ nữ nhận thấy bà đang đau đớn nên liền hỏi.

"Cô ổn chứ?"

"Tôi chỉ là đang bị đau bụng quá thôi." Rebecca trả lời, nỗi hoảng sợ tiếp tục tăng lên cùng với nỗi đau đớn tột cùng. "Tôi có thể xin một cốc nước ấm được không?"

Người phụ nữ nhìn cô chằm chằm rồi gật đầu. Đợi khi người phụ nữ quay lưng lại với mình, Rebecca vội đi về phía hành lang dẫn đến cánh cửa. Cô nhanh chóng mở khóa và cùng chạy với Eve. Họ không thể đi qua cổng, nhưng phía sau có một khe hở nhỏ có thể chui ra.

"Bắt lấy chúng! Chúng đang ở đằng kia!" Một người đàn ông hét lên từ phía sau. Rebecca quay lại một lúc và nhận ra lão quản gia, tên chủ dinh thự và một số người của ông ta đang chạy về phía họ.

Một trong những người đàn ông đó đuổi kịp và bắt lấy Rebecca. Nước mắt người phụ nữ bắt đầu chảy ra trong bất lực, và bà buông tay con gái mình ra.

"Chạy ngay đi Eve!" Bà hét lên khiến cô bé giật mình hoảng sợ.

Môi của Eve run lên, cô bé không muốn rời xa mẹ mình. "M-Mẹ ơi.." Khi cô bé định đến gần mẹ hơn, bà liền hét lên.

"Mẹ sẽ luôn yêu con... Còn giờ thì chạy ngay đi!"

Trước khi một người đàn ông khác có thể bắt được Eve, cô bé liền cắm đầu bỏ chạy. Cô bé chạy qua cái lỗ hở nhỏ, khiến người đàn ông khó lòng đuổi theo vì ông ta không chui vừa với khe hở.

Eve nhìn thấy mẹ mình rơm rớm nước mắt. Mẹ cô mỉm cười, một nụ cười chất chứa rất nhiều cảm xúc hỗn loạn. Chủ nhân của dinh thự liền bước đến sau mẹ cô, và với một động tác mạnh mẽ nhanh gọn, ông ta đã chọc thẳng tay mình qua lưng bà, đâm thẳng ra trước ngực bà.

Eve bật lên một tiếng nấc nhỏ, nụ cười trên khuôn mặt mẹ cô bé dần lụi tàn, và đôi mắt bà dần trở nên đờ đẫn vô hồn.

"Bắt lấy con nhóc đó ngay! Ta muốn bắt sống nó!" Người đàn ông tức tối hét lên ra lệnh.

"Mẹ!" Eve gọi lại mẹ, nhưng mẹ cô chỉ nằm bất động dưới nền đất và không hề đáp tiếng hét của con mình.

Cô bắt đầu chạy, chạy nhanh hết mức có thể, tiếng nức nở vẫn bật ra khỏi môi. Không thể chịu nỗi được nổi đau buồn và sự việc kinh hoàng đang diễn ra trước mắt, nước mắt của cô bé dần lăn dài trên má và hóa thành những viên ngọc trai lấp lánh, rơi vương vãi trên mặt đất của khu rừng mà cô đang bỏ chạy.

"Nó chạy đâu rồi?"

"Con chuột nhắt đó ở đâu quanh đây thôi!"

"Chia ra và đi tìm nó nhanh lên! Nó chưa chạy xa được đâu!" Những người đàn ông đang cố gắng tìm Eve hét lên.

Eve trốn dưới tảng đá lớn một chút rồi cắm đầu cắm cổ chạy tiếp. Trong lúc chạy dọc theo dòng suối, cô bị trượt chân ngã xuống nước. Dòng nước chảy xiết cuốn cô xuống dưới trong khi cô bé chật vật lắm thì mới ngoi đầu lên được.

Không lâu sau, Eve bất tỉnh và trôi dạt đến một khúc sông khá tĩnh lặng.

Trong khi những người đàn ông kia đang lùng sục cả cánh rừng để tìm cô bé nhỏ, một cỗ xe với hai con ngựa kéo bỗng xuất hiện. Cỗ xe dừng lại, và người đánh xe nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh dưới ánh trăng, rồi anh chợt nhận ra đó là một cô bé gái.

"Có chuyện gì thế, Eugene?" Người phụ nữ ngồi trong xe hỏi.

"Thưa phu nhân Aubrey, tôi vừa trông thấy một thi thể nào đó bên dòng suối." Người đánh xe trẻ tuổi cau mày trả lời.

"Hm vậy ư?" Cửa xe ngựa mở ra, một người phụ nữ có vẻ ngoài trạc bốn mươi bước xuống khỏi xe. Bà ấy khuôn mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt lại chất chứa sự ấm áp và nhân hậu. Bà tự hỏi liệu phải chăng một tên quý tộc giàu có nào quyết định vứt thi thể người khác xuống nước, hay liệu có một người nghèo khổ nào đã tự tử ở đây.

Người đánh xe ngựa đi đến chỗ thi thể mà anh ta trông thấy, tiến lại gần và nói. "Là một cô bé. Có vẻ như cô bé không ở thị trấn này." Đó là vì thị trấn này là địa phận của những tên quý tộc giàu có cư trú, nên nó không phải là nơi dành cho những người thuộc tầng lớp hạ lưu như cô bé đây.

Bà Aubrey đi về phía cô bé gái đang ướt sũng. Bà kiểm tra mạch của cô bé và hướng mắt đến đôi chân trần của cô gái ấy. Có thứ gì đó lấp lánh trên làn da cô, người phụ nữ cau mày, nhìn cô bé chằm chằm.

"Chúng ta phải làm gì đây, thưa phu nhân?"

"Giúp ta đưa con bé vào xe ngựa ngay."

#Darkie