Chương 4: Nghĩa Vụ

Eve bé nhỏ đưa tay ôm lấy ngực trong khi đôi chân bé nhỏ cố gắng thoát khỏi hội chợ và những người dân thị trấn đáng sợ kia.

Về đến nhà, Eve đóng và khóa trái cửa lại. Trái tim bé nhỏ của cô đập thình thịch như thể muốn rớt ra khỏi l*иg ngực, cô tiến về phía cửa sổ và nhìn ra ngoài nhà xem có ai theo dõi mình không. Đôi mắt xanh thẳm của cô tiếp tục quan sát xung quanh và dừng lại cho đến khi cô không thấy điều gì bất thường.

Bụng cô réo lên liên hồi. Cơn đói cồn cào đã lấn chiếm lí trí của cô kể từ lúc cô dán mắt vào chiếc bánh bao nóng hổi, và cô khẽ nuốt nước bọt.

“Meow meow”, âm thanh phát ra từ một góc phòng.

Eve trở nên cảnh giác, cố gắng tìm xem âm thanh phát ra từ đâu.

“Meow.” Một con mèo mướp nhỏ xuất hiện dưới gần bàn, ngoe nguẩy cái đuôi.

"Con mèo!" Cô bé reo lên thích thú, nhanh chóng quên đi những gì đã xảy ra trong hội chợ. Trước sự phấn khích của cô, con mèo giật mình quay lại và nhìn chằm chằm vào cô. "Đây nè, mèo con miumiumiu..." cô cố dụ nó về phía mình.

Con mèo không nhìn cô, thay vào đó, nó nhảy lên chiếc ghế gần đó rồi nhảy lên bàn. Nó đến gần cái đĩa có bữa trưa của Eve mà mẹ cô đã chuẩn bị.

"Em bé cũng đói hả?" Eve hỏi, để ý thấy con mèo đang đánh hơi cái đĩa được đậy lại.

Cô đi tới bàn và mở cái nắp - một miếng thịt, khoai tây và một ổ bánh mì đã được chuẩn bị từ tối qua. Con mèo nhanh chóng ngửi miếng thịt, sẵn sàng cắn một miếng, nhưng cô bé đã dùng ngón tay chặn con mèo lại.

"Mẹ nói rằng chúng ta phải chia sẻ thức ăn với nhau," Cô ấy xé thịt thành hai miếng rồi đặt miếng thịt xuống cho con mèo và nhìn nó ăn. Eve bé nhỏ nhìn chằm chằm vào nó với một nụ cười trên môi. "Em sẽ đến đây mỗi ngày chứ?" Cô hỏi con mèo đang bận ăn.

Nhưng con mèo đã tham lam và nhìn vào bàn tay của cô đang cầm nửa miếng thịt còn lại. Nó rít lên với cô, và trước khi cô kịp nhận ra, con mèo đã cào vào tay cô. Eve giật mình đánh rơi miếng thịt và tay cô đẩy cái đĩa, và nó rơi xuống đất kêu xoảng.

Con mèo nhảy khỏi bàn, nhanh chóng gặm lấy miếng thịt dưới đất và trốn thoát qua cửa sổ.

"Chờ đã!" Eve gọi con mèo, và tim cô thắt lại.

Cô lại một mình ngồi nhặt khoai tây và bánh mì dưới đất. Đặt nó trở lại đĩa, cô bắt đầu ăn nó.

Cách xa thị trấn Meadow và Brokengroves là những thị trấn khác bao gồm các trang viên thuộc về các gia đình giàu có. Trong khi thị trấn Skellington không đối xử quá gay gắt với những người có địa vị thấp hơn, thì giới giàu có của vùng đất này lại coi những người thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu như những con sâu bọ rác rưởi xứng đáng bị chà đạp.

Trong một buồng ngủ của một căn dinh thự nào đó, ngọn đèn thắp sáng lim dim, nhưng lò sưởi đủ để thắp sáng cả căn phòng.

Một người phụ nữ khỏa thân ngồi thẳng trên giường, kéo chăn quanh cơ thể đã qua sử dụng của mình. Nghe tiếng quần áo sột soạt trong phòng, bà quay lại nhìn người đàn ông đang mặc quần dài. Sau đó ông ta nhặt chiếc áo sơ mi của mình lên.

"Gia đình ta sẽ không trở về nhà cho đến cuối tuần. Cô nên ở lại qua đêm nay đi," người đàn ông cho bà biết, rồi nở một nụ cười nhếch mép. "Ta sẽ trả cho cô giá gấp đôi."

Nghe nói bà sẽ được trả gấp đôi số tiền, cái giá đó rất là hấp dẫn. Do khoản nợ đã tăng lên trong vài năm qua, điều này sẽ giúp bà ấy trả được nợ và sống khấm khá hơn một chút.

Nhưng bà không thể chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông.

Rebecca lịch sự mỉm cười và trả lời, "Thật sự cảm ơn, nhưng tôi cần phải ở nhà tối nay thưa ngài. Con gái tôi—"

"Àh vâng, con gái của cô. Ta quên mất là cô có một đứa con," ông ta cười khúc khích, nhặt hộp thuốc lá trên bàn. Ông ta lấy một điếu xì gà và châm lửa, vừa rít một hơi dài vừa ngắm nhìn người phụ nữ xinh đẹp. "Ta hình như chưa từng gặp cô bé, cô dẫn con bé đến đây đi, ta muốn làm quen với nó, vì sau này chúng ta sẽ dễ dàng làm ăn hơn."

Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ liền vụt tắt, khuôn mặt bà sượng cứng lại trước lời nói của người đàn ông đó. Bà đến đây vì hoàn cảnh bắt buộc, và bà khao khát và cầu nguyện rằng con gái mình không phải chịu chung số phận giống như bà.

Với những từ cẩn trọng, bà trả lời, "Tôi không muốn làm hoen ố danh tiếng của ngài, thưa ngài. Nếu mọi người nhìn thấy con bé ở đây thì sẽ không hay."

"Cô không phải lo lắng về điều đó đâu. Cô bé có thể đi qua cửa sau giống như cô," người đàn ông nói. “Đừng nói với ta rằng cô đang cố che giấu cô bé vì nó xinh đẹp hơn cô,” ông ta nhìn thẳng vào bà, và Rebecca hoảng hồn mồ hôi đầm đìa sau lưng.

Mặc dù Rebecca kiếm sống bằng cách bán cơ thể của mình, nhưng bà đã cố gắng xua đuổi những móng vuốt bẩn thỉu của những con kền kền đang nhăm nhe dứa con gái ngọc ngà quý giá của mình.

Người đàn ông đi về phía bà đang ngồi, nghiêng người về phía trước đối diện mặt với bà. Ông ta nói: "Lát nữa ta rảnh rỗi, người nhà cũng không có ở nhà. Thế này thì sao, hai ngày tới ta sẽ trả gấp ba cho cô," ông ta giơ ngón tay lên để nhấn mạnh lời nói của mình.

Đôi mắt của Rebecca mở to ngạc nhiên, vì bà ấy chưa bao giờ được trả số tiền lớn như này. Nhiều tiền hơn có nghĩa là người đòi nợ sẽ không quấy rối bà ấy hoặc con gái mình. Và có lẽ bà ấy thậm chí có thể dành nhiều thời gian với Eve hơn.

‘Chỉ hai ngày thôi, và mình sẽ bớt lo lắng khi phải xa con gái. Sẽ không có gì bất trắc trong hai ngày này đâu nhỉ?’ Bà tự nhủ.

“Được rồi,” người phụ nữ đáp.

Người đàn ông trông cực kỳ hài lòng, vì ông ta biết cách chính xác làm thế nào để thao túng tâm lý những người thuộc tầng lớp thấp hèn. Tất cả những gì ông làm là đưa tiền, và họ sẽ làm bất cứ điều gì ông ta muốn. Ông ta nhếch mép cười.

Rebecca mặc lại quần áo và được đưa trở lại nơi mà bà đã được đón vào sáng nay trên xe ngựa. Trời đã nhá nhem tối, thời tiết se lạnh hơn so với buổi sáng, bà sẽ bị tê cóng nếu như không có chiếc khăn choàng quấn quanh vai. Nhưng điều đó không ngăn được bà rùng mình trong cơn lạnh.

Với thời điểm mùa đông đã đến, hầu hết các ngõ phố trông vắng vẻ, không có nhiều người bên ngoài.

Một phần, bà ấy rất vui. Mừng vì thời tiết đỡ khắc nghiệt để đưa bà về nhà, bớt đi những ánh mắt, những lời đàm tiếu của những người sống ở đây. Nhưng khi về đến nhà, bà hy vọng thời tiết sẽ thương xót đứa con gái đang cuộn tròn trong chăn trên sàn nhà.

Đóng cửa lại, người phụ nữ đi đến chỗ Eve nằm. Bà cúi xuống rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô gái nhỏ.

Eve thức dậy, đôi mắt xanh biếc của cô mở ra và rồi nhìn thấy mẹ mình.

“Mẹ, mẹ đã về rồi,” giọng nói mớ của cô bé vang lên.

Eve không biết mình ngủ thϊếp đi lúc nào, chỉ biết rằng cô bắt đầu cảm thấy lạnh khủng khϊếp và cuối cùng phải chui vào trong chăn. Mừng rỡ khi thấy mẹ, bé chui ra khỏi chăn, vòng đôi tay nhỏ bé quanh cổ mẹ.

Rebecca có thể đã mất đi sự tôn trọng trước xã hội, nhưng có Eve bên cạnh, bà quên đi nổi tủi nhục của bản thân và cách xã hội đánh giá về bà chẳng khác gì con điếm bán thân. Bà ôm cô con gái nhỏ rồi vỗ nhẹ vào gáy Eve. Cảm thấy con gái bám lấy mình nhiều hơn bình thường, bà ấy hỏi,

"Hôm nay sao vậy con, con ổn chứ, Eve?"

“Ừmm,” cô bé trả lời, vùi đầu vào hõm cổ mẹ.

"Mẹ mang về cho con một số thứ nè, có thể con sẽ thích chúng," Rebecca nói, buông con gái. Nhưng khi bà nhìn vào khuôn mặt của Eve, đứa trẻ đã say giấc trong vòng tay bà.

Người phụ nữ đặt con gái trở lại chiếu rồi nằm bên cạnh. Kéo tấm chăn lên phủ lên người, bà đắp cho cô bé. Eve nhanh chóng rúc vào lòng mẹ và chìm vào giấc ngủ ngon lành trong tiếng mẹ khe khẽ ru.

Eve đã mất cha trước khi cha cô có cơ hội ôm cô bé vào lòng. Ông là một người đàn ông đẹp trai và tốt bụng, ánh sáng hy vọng duy nhất trong cuộc đời đầy tăm tối của bà. Ông yêu bà rất nhiều và rồi bà động lòng yêu ông. Bà nghi rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể yêu bất kì ai nhiều hơn cách mà bà yêu ông ấy.

Nhưng trớ trêu thay, vào một ngày nọ, ông ta bị gϊếŧ hại một cách dã man. Rebecca đã chứng kiến cảnh người yêu của mình bị gϊếŧ bởi con người, chính đồng loại bằng xương bằng thịt giống như bà. Bà nhớ rất rõ ngày hôm đó, như thể nó vừa mới xảy ra vài phút trước. Bà núp sau chiếc thùng cao, lấy tay bịt chặt miệng để tiếng nức nở không phát ra và cố để không bị những người khác nghe thấy và phát hiện.

Bà ấy nhìn vào khuôn mặt đang thϊếp ngủ của Eve, đôi môi cô bé hơi hé mở với vẻ mặt non nớt đầy ngây thơ. Rebecca biết rằng con gái mình sẽ khác. Con bé rất đặc biệt, giống cha cô.

Bà ấy đã tận tuỵ chăm sóc nuôi dạy Eve, đảm bảo rằng mọi người sẽ không phát hiện ra cô bé là ai hoặc bà ấy thực sự là ai. Bà cúi người về phía trước rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn của mình lên đầu con gái.

"Mẹ mong con có những giấc mơ đẹp, con của mẹ. Lớn lên là người thông minh, thăng tiến có địa vị và sống một cuộc sống thoải mái. Một cuộc sống đáng trân trọng. Nhưng quan trọng nhất," bà thì thầm với Eve. "Hãy hạnh phúc nhé con."

Khi trời sáng, Eve đã tắm rửa và mặc quần áo, và mẹ cô cũng vậy, bà đã soạn xong quần áo cho hai ngày. Bước ra khỏi nhà, người phụ nữ khóa cửa lại.

Một trong những người hàng xóm của họ đã nhìn thấy chiếc túi trên tay Rebecca, và liền nhận xét: "Thật tuyệt. Có vẻ như cái thứ đáng xấu hổ kia sẽ chuyển khỏi nơi này rồi kìa."

Rebecca hơi cúi đầu để chào người phụ nữ kia trông có vẻ kinh hoàng vì Rebecca đã trở nên mặt dày. Người phụ nữ kia quay mặt đi trở vào trong nhà.

"Mẹ?" Eve gọi cho mẹ cô. "Chúng ta đi dã ngoại đúng không mẹ?"

Thấy mẹ đưa tay về phía mình, cô bé đã nhanh chóng nắm lấy. Mẹ cô nói: "Hôm nay chúng ta sẽ đến một dinh thự, và chúng ta sẽ ở đó hai ngày. Mẹ con có việc."

"Trong dinh thự cơ á?" Eve hỏi, đôi mắt to màu xanh của cô ấy nhìn chằm chằm vào mẹ mình rồi họ bắt đầu bước đi.

"Đúng rồi, con yêu của mẹ. Và khi công việc của mẹ đã hoàn thành, chúng ta sẽ chuyển đi. Chỉ có chúng ta thôi," mẹ cô hứa, và Eve trông hạnh phúc trước những lời của mẹ cô. "Được rồi chứ con yêu?"

Eve háo hức gật đầu.

"Bây giờ, con hãy nhớ thật kỹ, không được bước ra khỏi phòng và tránh xa phiền phức, đợi mẹ tới đón con. Hai mẹ con mình không muốn gây phiền phức cho bất kỳ ai phải không?" Giọng mẹ cô dịu dàng nói với cô.

"Không ạ," giọng nói nhỏ nhẹ của Eve vang lên.

Họ đi đến cuối con đường, một chiếc xe ngựa với hai con ngựa xuất hiện và dừng lại chờ họ. Rebecca siết chặt bàn tay nhỏ bé của con gái mình, mỉm cười với cô bé để đảm bảo rằng cô sẽ luôn ở bên bà.

Nhưng chỉ có số phận mới biết điều gì đang chờ đợi họ, và mối nguy hiểm đang rình rập họ đang bước vào.

#Nhum