Chương 35: Thương hại gia đình này.

Tiếng giày của phu nhân Annalize gõ trên sàn nhà lát đá cẩm thạch sạch, bà tiếp tục bước đi trong hành lang. Trên đường đi, bà gặp người quản gia, và bà giơ tay ra hiệu cho anh đến chỗ bà ngay lập tức.

“Ta muốn cậu lấy cho ta một chai rượu ngon nhất từ trong hầm,” Phu nhân Annalize ra lệnh.

“Cho bà sao, thưa phu nhân?” Alfie hỏi, đáp lại là một cái lườm từ người phụ nữ.

“Cậu có nghĩ là ta sẽ uống rượu vào sáng sớm thế này không hả?” Bà nhướng mày.

“Ừm, cậu chủ Vincent— Ý tôi là vâng, thưa phu nhân. Tôi sẽ lấy rượu ra ngay,” người quản gia cúi đầu, cắn lưỡi để anh ta không hỏi bất kỳ câu hỏi nào.

“Ta muốn cậu gói nó lại và gửi nó cho Phu nhân Margaret. Thêm một ghi chú rằng bà ấy trông thật đẹp trong bộ đầm mà bà ấy mặc trong bữa tiệc của ông Wade,” Phu nhân Annalize thông báo về những việc cần làm. “Còn nữa, thêm một bó hoa. Chỉ những loại nhỏ nhất. Phu nhân có vẻ ghét những bông hoa to hơn hai inch hơn ngón tay của bà ấy một chút.”

Lần trước Phu nhân Annalise có nghe nói là người phụ nữ sắp nhận được chai rượu này, bà ấy biết một vài gia sư tử tế và đáng tin cậy từ các gia đình thượng lưu. Bà cần có một cô gia sư mới càng sớm càng tốt, khi đó thì càng ít lý do để mang về bất kỳ cô gia sư thấp hèn nào khác cho con gái bà.

“Tôi sẽ làm ngay, thưa phu nhân,” Alfie cúi đầu, quay về hướng hầm rượu và rời khỏi nơi đó trong khi Phu nhân Annalise tiếp tục bước đi.

Phu nhân Annalise gặp Marceline và tiểu thư Stella khi đi ngang qua phòng ăn.

“Chào buổi sáng, Phu nhân Annalise,” tiểu thư Stella cúi đầu chào người phụ nữ. “Trông cô đẹp hơn cả lần trước con gặp cô nữa,” cô cười ngọt ngào khen người phụ nữ.

“Chào buổi sáng, cháu gái. Ta thấy con trông thật đáng yêu trong chiếc váy đẹp, đúng như những gì người thợ may của cô mong đợi,” Phu nhân Annalize trả lời rồi hỏi, “Ta đã không gặp mẹ con trong một thời gian dài. Ta hy vọng bà Desford vẫn khỏe mạnh. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến mẹ của con nhé.”

“Vâng ạ,” người phụ nữ trẻ gật đầu.

Phu nhân Annalize gật đầu như thể lúc này tâm trạng của bà rất dễ chịu. Bà ấy nói, “Ta hy vọng con đã nhận được lời mời cho đến vũ hội vào tháng tới.”

"Con đã nhận được rồi. Và con đang rất mong đợi đến ngày đó,” khi tiểu thư Stella trả lời, đôi mắt cô ấy ánh lên sự nghi ngờ mà cô ấy không nói ra miệng.

“Hôm nay mẹ có gì đặc biệt trông phấn khởi thế, thưa mẹ” Marceline nhận xét, và cô tự hỏi điều gì đã khiến mẹ cô có tâm trạng vui vẻ như vậy.

Phu nhân Annalise chỉ mỉm cười đầy sự tự mãn, “Điều mà ta cố gắng thực hiện cuối cùng đã thành công. Ta không nghĩ là sẽ có bất cứ điều gì có thể làm khó ta được.

“Điều đó nghe thật tuyệt,” tiểu thư Stella trả lời, trong khi Marceline tự hỏi ý mẹ cô là gì. Người phụ nữ trẻ sau đó nhận xét: “Mặc dù vậy nhưng con rất lấy làm tiếc.”

"Lấy làm tiếc?" Phu nhân Annalize có vẻ bối rối. "Về cái gì?"

Ánh mắt của tiểu thư Stella chuyển sang nhìn Marceline, rồi cô ấy nhìn lại Phu nhân Annalize. Một nụ cười đáng thương xuất hiện trên khuôn mặt của người phụ nữ trẻ, và cô ấy nói,

“Ý con là cô gia sư mà cô thuê từ thị trấn thấp hèn, nơi đó chúng ta không bao giờ muốn đến,” cô rùng mình khi nghĩ về thị trấn. “Con không biết có phải là do gia tộc Moriarty đang cắt giảm chi phí hay không.”

Phu nhân Annalise trông hơi cáu kỉnh, nhưng bà nói, “Đó là điều ngoài tầm kiểm soát của ta. Nhưng con đừng lo, vì cô gia sư bẩn thỉu đó đã nghỉ việc rồi.”

"Cô ta đã nghỉ ư?" Marceline ngạc nhiên, và tiểu thư Stella bất ngờ.

"Đúng rồi. Chỉ cần ta nói một vài từ ngày hôm qua và cô ấy đã đủ sợ hãi để không bước vào dinh thự này nữa rồi,” Phu nhân Annalize trông có vẻ tự hào, và môi bà ấy nhếch lên trong niềm vui sướиɠ tột cùng.

Nhưng niềm vui ngắn chẳng được bao lâu khi Marceline nói: “Con nghĩ mẹ đã nhận thông tin sai ở đâu rồi. Cô Barlow vẫn còn đang ở trong dinh thự.”

“Không thể nào,” Phu nhân Annalize nheo mắt lại, tâm trạng của bà trở nên tăm tối bởi những gì bà nghe được. “Ta vừa đến phòng piano và cô ta không hề có ở đó. Đó cũng là lý do tại sao Allie quyết định bước ra khỏi phòng và xen vào cuộc nói chuyện giữa ta với ông bà Sherwin”.

Marceline lắc đầu, “Tin con đi mẹ. Lúc nảy cô ta vừa ở đây, bởi vì tụi con đã nói chuyện với cô ta. Nếu mẹ nghi ngờ tôi hãy hỏi Stella”.

Tiểu thư Stella gật đầu, trong lòng thầm cười vì gia tộc Moriarty sao lại có thể thuê một gia sư có địa vị thấp hèn như vậy. Cô thậm chí không thể kiềm chế được, và một khi cô trở về biệt thự của mình, mẹ cô chắc chắn sẽ rất thích nghe những điều ghê tởm diễn ra tại đây. Cô gật đầu,

“Tôi không nghĩ mình có thể thuê một người như thế ở cùng phòng với mình. Tôi thật không dám tưởng tượng được tất cả thành viên gia tộc Moriarty phải cảm thấy thế nào với chuyện này. Và cả đôi giày gớm ghiếc đó nữa,” tiểu thư Stella thở dài.

Phu nhân Annalise hỏi, “Cô ta đang ở đâu?”

“Giờ chắc hẳn cô ta đang ở đó trong phòng piano chăng?” Marceline trả lời và Phu nhân Annalize quay gót đi về phía phòng piano.

Tiểu thư Stella quay sang Marceline và nói, “Không phải cậu đã nói thợ may của cậu đang ở đây sao?”

"À đúng. Chúng ta đi gặp bà ấy thôi. Tôi cần chuẩn bị trang phục trước khi vũ hội diễn ra,” Marceline trả lời, cô nhìn về hướng mà phu nhân Annalise đã biến mất.

“Cậu biết đấy, Marcie. Cậu thật tử tế khi mời một sinh vật bẩn thỉu như vậy uống một tách trà,” tiểu thư Stella quàng tay qua cánh tay của Marceline. “Nếu tôi mà ở địa vị của cậu, tôi đã ra lệnh cho người hầu đá ả ta ra khỏi biệt thự của tôi lâu rồi. Bởi chúng ta không muốn bất cứ ai bị lây nhiễm bởi thứ mà chỉ có Chúa mới biết.”

Marceline lịch sự mỉm cười trước lời nói của bạn mình, “Làm thế thì thật thô lỗ với tôi, Stella. Đặc biệt là khi cô ấy bị ốm. Chúng ta phải giúp đỡ mọi người khi họ cần. Tôi không nghĩ tôi có thể làm như vậy. Nó không phải là cách giải quyết tốt”.

“Như tôi đã nói rồi, do cậu quá tốt bụng thôi. Tôi thật may mắn khi có phu nhân Annalize, người khiến bọn chúng tự biết thân biết phận của mình,” người phụ nữ trẻ nói khi họ tiếp tục đi bộ trong hành lang. “Hãy tránh xa loại người như vậy càng xa càng tốt. Cậu quá ngây thơ khi nói những lời như vậy”.

“Nên có một số ngoại lệ chứ. Tôi không nghĩ mọi người ở Meadow đều như vậy cả,” Marceline nói bênh vực cô gia sư.

“Cậu đang quên rằng những người thuộc về những nơi tương tự như Meadow là những kẻ đang quỳ dưới chân chúng ta sao. Cố gắng trở thành một gia sư hở? Thật nực cười,” tiểu thư Stella khẽ cười. “Điều đó chỉ đúng khi là cô ta có động cơ gì đó, nếu không thì cậu biết đấy, tất cả chúng ta đều thích dính líu đến những người có địa vị cao.”

“Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến tôi,” Marceline khẽ đáp, và tiểu thư Stella mỉm cười.

“Cậu là bạn thân của tôi, tôi đương nhiên sẽ quan tâm nhiều rồi. Đừng lo lắng, tôi ở đây để giúp đỡ cậu,” người phụ nữ trẻ nói. Marceline đáp lại nụ cười nhân hậu, có vẻ bình tĩnh và thoải mái.

Trở lại khu vườn phía sau dinh thự Moriarty, Eve ngồi cạnh Allie trước những bông hoa. Eve đã bắt thành công một con bướm khiến Allie tập trung toàn bộ sự chú ý vào nó.

Alfie, người đã đến để hái một số bông hoa nhỏ, đã bắt gặp cô gia sư và cô tiểu thư, người xuất hiện với tâm trạng vui vẻ hơn so với buổi sáng.

“Cô có vẻ rất giỏi kết bạn với những con bướm, thưa cô,” người quản gia nói với Eve đi sau họ và nhìn vào con bướm đậu trên lòng bàn tay của Eve.

“Tôi nghĩ chúng tôi chỉ gặp may thôi, Alfie. Có lẽ con bướm đến chào đón tiểu thư Allie,” và khi nghe những lời của Eve, khuôn mặt cô bé rạng rỡ như thể tin đó là sự thật.

Người quản gia gật đầu, “Đúng thực là vậy. Có vẻ như chúng thích bầu bạn với tiểu thư nhỏ của chúng ta nhỉ.” Anh ấy nói thêm, “Rất vui được gặp cô ở đây, thưa cô.”

Eve hỏi người quản gia, “Anh đến đây để chăm sóc vườn cây à? Khu vườn này đẹp thật đó.”

“Cô sẽ nhìn thấy những loài hoa và cây quý hiếm nhất đều ở đây. Tôi đến đây để thu thập những bông hoa nhỏ, nó phải nhỏ hơn hai inch ngón tay,” Alfie trả lời, và nghển cổ lên nhìn những bông hoa ở đó.

“Cụ thể đến kỳ lạ nhỉ,” Eve trả lời, và người quản gia cười phá lên. Sau đó, Eve quay sang nhìn Allie và nói, “Chúng ta hãy xem liệu ông bướm có muốn ngồi trên tay của tiểu thư không nhỉ? Tôi và mẹ thường dành hàng giờ trên đồng cỏ, tôi còn đuổi theo những chú bướm nữa,” cô chia sẻ điều đó với cô bé.

Nhẹ nhàng bắt lấy cánh bướm, đặt vào lòng bàn tay cô bé mê mẩn nhìn. Eve đứng dậy và nói,

“Tôi giúp tý có phiền anh không, Alfie?”

“Tôi sẽ không nghĩ là mình sẽ làm phiền cô với nhiệm vụ này đâu, thưa cô,” người quản gia trả lời, nhưng Eve rất sẵn lòng giúp đỡ.

Eve đi đến bụi cây gần đó và ngắt ba nụ hoa hồng vẫn chưa kịp nở. Cô chọn một loại khác trước khi quay lại nơi Allie đang bận rộn với con bướm.

“Tôi có sáu bông hoa. Anh cần bao nhiêu nữa?” Eve hỏi, và cô ấy nhìn xuống những bông hoa.

“Tôi có bốn bông hoa. Cảm ơn, cô Barlow, thế là đủ rồi,” người quản gia nói, anh đang ngắt bông hoa cuối cùng bị bao quanh bởi gai.

"Cô Barlow!” Một giọng nói hét lên ở cửa sau của biệt thự của phu nhân Annalize.

Alfie trượt chân và suýt ngã xuống bụi cây bên cạnh. Cơ thể Allie giật nảy lên vì sợ hãi, và con bướm bay khỏi tay cô bé.

Mặt khác, ngón tay của Eve ấn vào gai của bông hồng, và một giọt máu tươi rơi trên mặt đất. Và có lẽ Eve nghĩ sẽ ổn thôi, nếu cô ấy không nhìn thấy bàn tay bé nhỏ của Allie di chuyển theo hướng của giọt máu.

#Nhum