Chương 20: Nồng hương hoa hồng

Charles Gallagher định vung tay ra bắt lấy Eve thì Vincent kéo Eve về sau và anh bước về phía trước. Trong tích tắc, Charles thì liền bối rối, còn Eve trở nên lo lắng bồn chồn.

"Cậu nghĩ mình đang làm gì thế, Vincent?" Charles hơi ngạc nhiên và nheo mắt lại.

"Tôi cũng định hỏi cậu câu đó đấy, cậu Charles." Giọng Vincent trầm lại, thần thái anh ta trông khá nguy hiểm. "Đây là gia sư của em Allie. Em ấy, cũng như tôi, rất muốn người phụ nữ này tiếp tục làm việc ở đây."

Charles đưa hai tay lên, chỉnh lại áo khoác sau vụ bê bối. "Ta không quan tâm cô ta có là gia sư hay gì đi chăng nữa. Cô ta đã phạm sai lầm tày trời, và nên gánh chịu hậu quả vì hành vi của mình. Nếu mà là cậu, thì cậu sẽ làm gì nếu ở vị trí của ta hả?"

Vincent ậm ừ, mắt anh lướt qua áo khoác của cậu mình, rồi nói. "Ngay từ đầu thì tôi đã chẳng hề đi hoặc… đứng ở phía sau ai đó. Nhưng mà nếu thực sự là tôi, tôi sẽ trừng phạt họ ngay. Cậu hỏi một câu ngớ ngẩn thật đấy." Anh ta mỉm cười.

Đôi mắt của Eve mở to, và quay lại nhìn Vincent trong nghi hoặc.

"Vậy coi chúng ta nói xong." Charles nói và quay lại định tóm lấy Eve.

Lần này, Eve lùi lại và đến đứng sau lưng Vincent. Cô nói. "Tôi đã xin lỗi và đề nghị làm sạch lại áo khoác cho ngài rồi mà. Đó có phải là lỗi của tôi đâu, mà là do thức ăn…"

"Ý cô là thức ăn của cô tự bay được à?" Charles nổi nóng.

"Thì đúng là nó đã bay..." Eve nhỏ giọng lại, rồi Vincent quay lại nhìn cô. Ánh mắt anh như muốn hỏi là cô thực sự muốn làm cho mọi chuyện thêm tồi tệ hơn hay gì.

Sau đó, Charles nói với Vincent. "Ta muốn cô ta phải bị trừng phạt, để không ai dám phạm phải sai lầm của cô ta trong ngày hôm nay. Tất cả chúng ta đều biết, không ai được phép gây chuyện với gia tộc Moriarty, hoặc với những người có quan hệ mật thiết với họ. Trừ khi cậu nghĩ khác bọn họ." Người đàn ông kia cười nhếch mép.

Vincent gật đầu đồng ý với người đàn ông, lên tiếng trấn an với người đàn ông đan chịu nhục nhã kia. "Vì tôi là người thuê cô ta, tôi sẽ có cách làm việc với cô ta lại. Trong thời gian đó, cậu có thể thay bộ quần áo sạch sẽ hơn rồi đấy." Anh cười, mắt hơi híp lại, khiến người đàn ông nghiến răng.

Nỗi thôi thúc siết cổ nữ gia sư mới của người đàn ông càng thêm mãnh liệt, Vincent nhận thức rõ rằng người đàn ông này đặc biệt quan tâm đến danh tiếng cùng diện mạo mình. Và lúc này đây, chẳng có cái nào được ổn cho lắm.

Charles trừng mắt nhìn Eve, rồi bước đi.

"Thật sự mà nói, tôi chẳng biết phải nên tán thưởng cô vì đã trụ được tới tận giờ." Vincent quay lại nhìn thiếu nữ đang xấu hổ. Nụ cười trên khuôn mặt anh tắt ngúm, cau có. "Hay là phải ngạc nhiên khi cô quyết định chọc điên một người họ hàng của tôi vào ngày làm việc thứ hai của mình đây."

"Tôi thề là tôi không hề cố tình mà. Tại con ong cứ mãi lảng vảng quanh tôi nên-"

"Cô Barlow." Vincent ngắt lời cô. "Trông tôi giống như sẽ quan tâm đến chuyện đó không?"

Eve mím môi và nhíu mày lại. Cô nói. "Nhưng đó thực sự không phải là lỗi của tôi mà. Chắc tại do mái tóc tôi ấy."

"Tóc cô?" Vincent nhướng mày.

Eve gật đầu. "Đúng vậy, chắc là vì tôi đã gội đầu bằng nước hoa hồng, nên con ong bị thu hút bởi mùi hương đó. Tôi không bao giờ lãng phí thức ăn của mình, huống chi là ném nó vào người khác..."

Vincent bước lại gần cô và nghiêng người về phía trước. Anh hít một hơi trên tóc cô.

"A-Anh đang làm cái gì vậy?" Eve vội lùi ra xa khỏi anh vì đứng quá gần cô. Máu dần dồn lên mặt cô.

Môi Vincent nhếch lên, mắt anh ta ánh lên chút tinh nghịch. "Thì tôi chỉ đang kiểm tra xem cô có nói thật hay không thôi. Tôi nghĩ cô vẫn chưa quen với cách thức sinh hoạt trong gia tộc chúng tôi nhỉ?"

Eve cảnh giác nhìn anh sau những gì anh ta vừa làm, nhưng trông anh như thể mình chẳng làm gì sai cả.

Anh nói. "Chúng tôi không tha thứ cho những kẻ phạm lỗi. Đó là lý do tại sao, nhất cử nhất động của cô phải thật cẩn trọng.. cô sẽ không biết cái ngày mình bước vào dinh thự nhưng rồi sẽ vĩnh viễn không bao giờ bước ra ngoài nữa đâu." Lời anh ta ẩn chút cảnh cáo, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý. Nhận thấy Eve đang mím môi, anh hỏi. "Cô còn muốn nói nữa không?"

"Tôi nghĩ tôi sẽ giữ riêng những suy nghĩ này cho mình tôi thôi, cậu Vincent." Eve trả lời, sau đó cô nói thêm. "Cảm ơn vì đã giúp đỡ tôi lúc này." Cô khẽ cúi đầu.

Những người thuộc dòng dõi quý tộc thì thường có vẻ như rất giàu sự kiêu căng và lòng tự tôn, nhưng họ lại nghèo sự tử tế và tốt bụng, Eve nghĩ.

Vincent hơi mắt nheo lại. "Cô nên trở về phòng piano đi. Lát nữa Allie sẽ vào học đấy."

"Ừm, có điều này tôi muốn hỏi nếu được." Eve nói thêm, đôi mắt trong xanh thẳm của cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu hạt dẻ của anh. Cô nhận thấy con ngươi của anh có màu đồng.

"Chuyện gì?" Vincent hỏi, liếʍ lưỡi qua răng nanh mình.

"Là về tiểu thư Allie." Eve nói, anh nghiêng đầu chờ cô tiếp tục. "Cũng không quan trọng lắm đâu, nhưng có phải em ấy luôn như thế không? Ý tôi là em ấy không nói được ấy."

Cả bầu không khí như trùng xuống thật nặng nề. Ánh mắt Vincent ánh lên vẻ khó chịu. "Nếu không có vấn đề gì, thì chẳng việc gì phải bàn luận cả." Mắt anh dần trở nên lạnh lùng. "Ngoài ra, tôi tưởng tôi đã làm rõ cách xưng hô giữa chúng ta rồi nhỉ?"

"Vâng, thưa thiếu chủ Vincent." Eve trả lời, nhận thấy ánh mắt anh như nhìn xuyên thấu tâm can cô. Cô rất khó chịu với cách nhìn của anh lúc này.

Vincent nói thêm. "Cô sẽ bị trừ một đồng bạc vào tháng tới vì chuyện ngày hôm nay." Không đợi cô kịp cãi lại, anh nói. "Hãy xem đây là hình phạt dễ dàng nhất cho cô thoát khỏi tình huống khó xử vừa rồi."

Eve nhíu mày lại, và chỉ nhìn anh bỏ đi. Khoảng cách giữa họ ngày một lớn dần, rồi bỗng anh đột ngột dừng bước. Cô tự hỏi anh muốn nói gì.

"Ngăn thứ ba từ dưới đếm lên, cuốn thứ năm. Trang bảy mươi tám."

Anh không giải thích gì thêm nữa, rồi anh biến mất sau bên kia hành lang. Cô lắc đầu, quay trở lại phòng piano.

Khi Eve đến phòng piano, cô bước đến giá sách. Cô nhìn chằm chằm vào chúng rồi lôi cuốn sách thứ năm trên ngăn thứ ba ra, lật số trang mà Vincent vừa nhắc. Mắt cô lướt qua trang giấy.

"Đây là... các lợi ích của các loại hoa hồng khác nhau mà." Eve lẩm bẩm.

Cửa phòng khẽ vang lên mở ra, Eve thấy Allie đang đi về phía bàn và ngồi xuống. Cô đóng cuốn sách mình đang đọc.

"Em vẫn còn hai mươi lăm phút giải lao trước khi chúng ta tiếp tục học nữa mà tiểu thư Allie." Eve nói, đóng cửa sau lưng và tiến về phía bàn học.

Allie không trả lời, nhưng vẫn nhìn vào cô. Eve không bận tâm đến bầu không khí im lặng giữa hai người. So với hầu hết những đứa trẻ khác, cô bé này chắc chắn là đứa trẻ ngoan hiền nhất.

"Em ăn ngon miệng chứ?" Eve hỏi cô bé.

Ánh mắt Allie chuyển đến tay cầm hộp cơm của Eve. Nhưng không chỉ nhìn vào tay gia sư, mắt cô bé còn nhìn vào cổ người phụ nữ này. Cô bé nhanh chóng nhìn vào ánh mắt của Eve và gật đầu trước câu hỏi của cô.

#Nhum