Chương 16: Lời cảnh báo cẩn thận

Hiện tại tâm trí Eve đang rất mâu thuẫn và hỗn loạn. Một mặt, cô ấy rất vui vì cuối cùng cũng tìm được công việc gia sư mà cô hắng mong ước kể từ khi học xong. Nhưng mặt khác, nghĩ đến chuyện cuối cùng cô đã tìm thấy chân tướng của kẻ đã sát hại mẹ mình ngay trước mắt, ngực cô phập phồng trong lo lắng.

"Giờ thì mong cô có thể quay trở lại phòng piano một cách hồ hởi khi cách cô bước ra khỏi phòng. Ở đây, chúng tôi không chứa chấp những kẻ vô công rỗi nghề đâu." Ngài Moriarty nói, nhắc nhở cô rằng đã đến giờ làm việc. "Di chuyển cái..." Mắt anh nhìn vào mông cô, khiến Eve nghiến răng. "chân mình đi." Rồi ánh mắt anh nhìn xuống đôi giày cũ kỹ đã rách của cô.

"Ngài Moriarty." Eve khiến anh ta quay lại nhìn cô. "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta phân định rạch ròi quy định trước khi tôi quyết định làm việc ở đây đấy."

"Là thiếu chủ Vincent Moriarty. Ở đây, mọi người đều gọi tôi như thế." Người đàn ông tóc bạch kim sửa lại. "Nào, thử gọi thử đi. Tôi chắc cô sẽ thích nó đấy."

Cái tên kiêu ngạo này, Eve nghĩ thầm. Xét qua độ vĩ đại và sang trọng của dinh thự này, đương nhiên là người ta sẽ phải cư xử theo cách anh ta muốn.

"Thiếu chủ Vincent." Eve gọi anh một cách nhấn nhá, khiến đôi mắt màu hạt dẻ của anh ánh lên vẻ thích thú. Cô tiếp tục. "Tôi tin rằng công việc của tôi ở đây chỉ là làm gia sư cho tiểu thư Allie, không hơn không kém, phải không?"

"Trừ khi cô đang lên kế hoạch dạy dỗ nhiều hơn một người, tôi cho là vậy." Vincent hờ hững trả lời.

Người đàn ông này mới là người cần được kỷ luật hơn là cô em gái mình, Eve thầm nghĩ. Nhưng nếu cô lên tiếng thì đây sẽ không chỉ được tính là thô lỗ không thôi đâu. Cô lo rằng liệu biết đâu người đàn ông này sẽ trở mặt với cô nhằm trừng trị cô hay không?

Trong hoàn cảnh bình thường khác, việc mắng thẳng vào mặt người đàn ông giàu có này rồi đùng đùng xông ra khỏi đây thì đống nghĩa với việc sẽ không còn cơ hội tìm công việc khác cho cô. Trong chốc lát, cô lo lắng mình đã đánh mất cơ hội khó khăn lắm mới tìm được.

"Mô tả công việc sẽ giống như những gì đã đề cập trong thư, và mức lương hàng tháng này của cô cũng vậy." Eve gật đầu theo lời của Vincent, rồi anh ta đưa tay vào túi quần và lấy ra một đồng vàng và hai đồng bạc, rồi thả chúng vào tay cô. "Và còn một điều nữa, cô Barlow."

"Vâng?" Eve hỏi, cảm nhận được những đồng xu lạnh lẽo trên tay mình.

"Vì hôm nay, tôi chính là người đã thuê cô, nên cô sẽ chỉ nghe lời của tôi và chỉ tôi thôi. Tôi tin cô sẽ khắc ghi điều đó vào sâu trong tâm trí mình, được chứ?" Câu nói của anh ta ẩn chứa một chút cảnh cáo, không khỏi vượt khỏi mắt Eve.

"Vâng, thưa ngài Moriarty." Eve trả lời, rồi cô bỗng thấy đôi mắt của Vincent đang nheo lại nhìn cô, cô liền sửa lại. "Thiếu chủ Vincent."

"Tôi biết cô không chậm chạp như vẻ ngoài của cô mà. Giờ thì đi đi." Anh vẫy tay xua đuổi như thể anh đã xong chuyện với cô.

Có vẻ anh không muốn lãng phí thêm một giây nào với cô, Vincent liền rời đi. Anh đi theo hướng mà Eve đã vừa thấy hai người đàn ông kia rời đi trên hành lang. Cô trở lại phòng piano. Đẩy cửa vào, cô thấy người quản gia đang đưa một tách trà cho cô bé.

Thấy Eve trở lại phòng, đôi mắt của cô bé sáng lên đôi chút, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của cô bé vẫn giữ nguyên.

"Rất vui được gặp lại cô, cô Barlow." Alfie cúi đầu, Eve khẽ cúi đầu đáp lại.

Ánh mắt của Eve chuyển sang cô bé, cô liền nói. "Có vẻ như từ giờ chúng ta sẽ dành nhiều thời gian cho nhau ha. Chị hy vọng mình có thể giúp em nhiều nhất có thể trong việc học tập, và chị sẽ cố gắng hết sức, tiểu thư Allie."

Allie tập trung hết sự phấn khích vào tách trà bằng sứ đang cầm trên tay mình.

"Tiểu thư Allie rất vui khi có cô ở đây." Quản gia nói thay cho cô bé.

Eve mỉm cười. "Tôi cũng vậy. Tôi muốn lấy một viên đường cho tách trà của mình." Cô trả lời câu hỏi quản gia đã hỏi lúc trước. Dù cho cô thay đổi quyết định là vì lý do gì đi chăng nữa, thì đây cũng là công việc đầu tiên của cô, và cô rất hào hứng muốn thực hiện nó hết sức có thể.

"Tất nhiên, thưa cô!" Quản gia đáp, chuẩn bị thêm một tách trà cho gia sư mới của gia tộc Moriarty.

Đúng bốn giờ, Eve rời dinh thự gia tộc Moriaty. Cô đi bộ đến vùng ngoại ô của thị trấn giàu có này, chờ lên chuyến xe ngựa địa phương để trở về nhà.

Tay phải Eve xoay xoay cán của chiếc ô trong khi rảo bước về phía nhà mình. Khẽ ngân nga theo điệu nhạc, tâm trạng của cô lúc này đang rất vui. Tay kia của cô thì lục trong túi áo và rút ra ba đồng tiền lấp lánh dưới ánh nắng xế chiều. Tiền lương đầu tiên của cô, cô thầm nghĩ và nở một nụ cười trên môi.

Khi nhìn thấy cô Aubrey và Eugene trong vườn nhà, cô liền bước nhanh hơn đến chỗ họ.

"Cháu về rồi hả Eve." Phu nhân Aubrey nói. "Thật là tốt quá."

"Tạ ơn trời!" Eugene thở phào nhẹ nhõm, còn Eve thấy cô của mình lắc đầu.

"Mọi việc vẫn ổn chứ em?" Eve vừa hỏi vừa đóng cánh cổng nhỏ.

"Eugene lo rằng cháu đã bị lạc trên đường về nhà." Phu nhân Aubrey quay sang Eugene và nói. "Ta đã bảo với cậu là Eve đã lớn rồi, con bé sẽ ổn thôi mà không nghe."

Eve cười tươi tắn và đi đến chỗ họ đứng, cô nhìn Eugene vẫn đang nhíu mày.

"Eugene ngốc. Sao em có thể lạc đường được chứ?" Eve cười và nói. "Em về muộn vì em đã có việc làm rồi đó."

Cô nhận thấy lông mày của cô Aubrey nhướng lên trong ngạc nhiên, còn Eugene thì chớp mắt lia lịa.

Cô Aubrey liền hỏi. "Có thật không?" Một nụ cười nở trên môi người phụ nữ lớn tuổi, Eve liền gật đầu. "Ta mừng cho cháu đấy Eve. Đến đây nào." Bà dang rộng vòng tay.

Eve ôm lấy cô Aubrey của mình, người đã chỉ dạy cho cô tất cả mọi thứ.

"Chúc mừng em nhé, tiểu thư Eve. Anh biết em sẽ nhận được việc gia sư mà, em đã không làm chúng ta thất vọng. Vất vả cho em rồi." Eugene còn tỏ ra hào hứng hơn hai người phụ nữ này nữa.

"Chuyện này rất đáng để ăn mừng đấy Eugene!" Phu nhân Aubrey bảo, Eugene cũng đồng ý. Bà kéo Eve lại và hỏi. "Ta không biết là cháu đã gửi một đơn xin việc khác luôn đấy. Cầu phúc cho gia đình nào đã nhận cháu vào làm. Mà cháu vẫn chưa làm vỡ gì hay tát ai cả, đúng không?"

Eve lắc đầu, môi bật ra một tiếng cười nhẹ. "Cháu đã rất cẩn thận ạ. Hôm nay cháu đã bắt đầu làm rồi, đó là lý do tại sao cháu về muộn. Và cháu không cần phải làm việc vào chủ nhật. Cháu còn được ứng lương trước nữa này." Cô nắm lấy tay cô Aubrey của mình rồi đặt đồng xu vàng vào lòng bàn tay của người phụ nữ lớn tuổi. "Cháu muốn cô giữ cái này. Cháu luôn muốn số tiền đầu tiên mà mình kiếm được sẽ là của cô."

Người phụ nữ này đã làm rất nhiều điều cho cô, bảo vệ, chăm sóc và giáo dục cô nên người. Cô sẽ mãi mãi mắc nợ bà, một món nợ mà cô sẽ không bao giờ trả xuể.

"Ôi, cái con bé này." Cô Aubrey thì thầm và nhìn chằm chằm vào đồng xu. Nhưng bà không nhận nó. Thay vào đó, bà đặt đồng xu trở lại tay Eve.

"Cô Aubrey.."

"Cháu không mắc nợ gì ta cả, Eve. Dù chỉ là một shilling nào." Cô Aubrey nói, nhìn thẳng vào mắt cô nàng. "Hoàn cảnh và lý do mà ta dẫn cháu về có thể khác. Nhưng ta rất vui vì mình đã nuôi nấng cháu nên người. Đối với ta, cháu không khác gì một cô con gái ruột thịt vậy." Bà đặt bàn tay lên má Eve và vuốt ve đầy trìu mến.

Nhưng Eve vẫn kiên quyết đặt đồng xu vào tay người phụ nữ lớn tuổi và nói. "Vậy thì cô hãy cứ xem như nó là quà của con gái cô đi. Nếu mẹ cháu còn sống, cháu sẽ trao nó cho bà ấy."

Eve không nhớ nhiều về công việc mà mẹ cô đã làm để trang trải cuộc sống, và nhiều năm qua, cô tin rằng mẹ cô làm nghề người hầu. Tuy phần lớn ký ức trong tâm trí cô đã phai mờ theo năm tháng, cô vẫn nhớ về người mẹ xinh đẹp tốt bụng của mình. Nếu mẹ cô còn sống, bà sẽ rất vui vì cuối cùng cô đã tìm được việc làm.

Phu nhân Aubrey nhận thấy chút nỗi buồn vương vấn trên đôi mắt Eve, bà siết chặt bàn tay cô nàng và nói. "Vậy thì ta sẽ nhận nó. Và ta sẽ giữ gìn nó an toàn bên mình. Mẹ cháu hẳn sẽ rất tự hào về cháu."

"Cảm ơn cô, cô Aubrey." Giọng của Eve khá nhẹ nhàng cùng với những hồi ức về mẹ trong tâm trí cô.

Khi họ bước vào nhà, Eugene hỏi. "Mà gia đình nào đã thuê em vậy?"

"Là gia tộc Moriarty." Eve trả lời, nghe thấy thế, khuôn mặt của Phu nhân Aubrey liền trở nên trầm đi. "Cô đã nghe nói về gia đình đó rồi hả?"

"Ta không chỉ nghe, mà còn đã gặp họ rồi. Cách đây vài năm, sau khi ta thôi làm gia sư, ta đã được mời tham dự trong một buổi tiệc dạ hội cùng gia tộc Moriarty. Bọn họ là một gia tộc cực kỳ quyền lực và giàu sang." Phu nhân Aubrey kể lại theo ký ức của mình. Bà ngồi xuống một chiếc ghế gỗ trong phòng khách, Eve cũng ngồi xuống một chiếc ghế. Người phụ nữ lớn tuổi nói. "Nếu ta nhớ không lầm, hồi đó ông Moriarty là một Tử tước, một người nổi tiếng là chỉ làm việc và nói chuyện với những người giàu có mà thôi."

"Dinh thự của họ hệt như một toà lâu đài vậy." Eve đồng ý với lời của người phụ nữ lớn tuổi.

"Cháu xin vào làm việc trong gia đình đó à?" Phu nhân Aubrey hỏi, Eve chỉ lắc đầu.

"Cháu vô tình nhận được thư mời ngày hôm qua."

Trước kia, Phu nhân Aubrey đã từng gặp gỡ rất nhiều gia đình giàu có, và bà cảm thấy thật kỳ lạ khi một gia tộc như Moriarty lại thuê Eve, người chưa từng có kinh nghiệm về làm gia sư cho họ.

"Eugene." Phu nhân Aubrey quay lại nhìn người đàn ông, và anh hiểu bà muốn mình làm gì. "Gia tộc Moriarty rất đáng kính, nhưng chúng ta không nên vội thấy người sang bắt quàng làm họ."

Một tấm vải sạch nhất là tấm vải cần phải xem xét kỹ lưỡng nhất có thể, vì có khả năng cao là nó đã được giặt giũ rất nhiều lần để đánh bay vết bẩn.

"Thật ra, hôm nay cháu đã phát hiện ra điều gì đó." Eve bắt đầu, và hai người kia chú ý lắng nghe cô. "Cháu nghĩ rằng cháu đã tìm ra kẻ đã mưu hại mẹ cháu."

"Cháu chắc chứ?" Phu nhân Aubrey hỏi lại và nhíu sâu mày.

Eve mím môi rồi nói. "Ông ta có một vết sẹo rất lớn trên mặt. Nó ở gần mắt, nên cháu đoán chắc hẳn là ông ta. Ông ta cũng có quan hệ với ông Moriarty."

Phu nhân Aubrey và Eugene không biết chi tiết cụ thể, vì sau khi tỉnh lại, cô bé Eve đã khóc nấc nên họ không thể nghe rõ tình tiết đầu đuôi câu chuyện. Nhưng những gì họ biết là Eve đã chứng kiến mẹ mình bị sát hại.

"Cháu phải cực kỳ thận trọng đấy, Eve. Thế giới chúng ta đang sống dung thứ cho những sai lầm đâu. Nếu cháu muốn nghe ta khuyên, thì hãy tránh người đàn ông đó càng xa càng tốt." Phu nhân Aubrey cảnh báo Eve.

#Darkie