Tác phẩm dự thi được đăng đồng loạt lúc 9 giờ sáng, hơn nữa bên ban tổ chức còn marketing, làm càng nhiều người tới bình chọn, nhưng bình chọn tuyệt đối công chính, ngay cả bạch nguyệt quang cũng không có biện pháp làm giả phiếu.
Sáng sớm Lâm Thiên Tình liền bò dậy mở điện thoại ra xem số phiếu.
Mới vừa bắt đầu, số phiếu của mọi người đều không quá cao, tác phẩm của cậu cũng chỉ có phiếu, bất quá đa số người ngay cả một phiếu cũng không có.
Lâm Thiên Tình liếc mắt nhìn thời gian, mới 9 giờ 05 phút, mới năm phút đồng hồ bản thân mình đã dẫn trước rất xa, về sau mình còn không được vị trí thứ nhất sao.
Cậu kéo xuống vài trang, tìm được tác phẩm trước đó cậu dùng để câu cá, cái tên dự thi bên dưới là Tiền Duyệt Minh.
Tiền Duyệt Minh chính là tên của bạch nguyệt quang, mà tên này còn có một hàm nghĩa, đây vốn là tên của nguyên chủ, sau này nguyên chủ bị lừa bán, cha mẹ nhận nuôi bạch nguyệt quang, hơn nữa còn đem tên của nguyên chủ cho bạch nguyệt quang, từ đây về sau bạch nguyệt quang liền có cái tên Tiền Duyệt Minh này.
Vẫn luôn sống dưới cái bóng của người khác, Tiền Duyệt Minh khẳng định sẽ hắc hóa, tìm cách tra tấn nguyên chủ, còn quạt gió thêm củi khiến nguyên chủ làm thế thân cho hắn ở chỗ Cố Trường Trạch, có khả năng đây chính là một hồi trả thù triệt triệt để để.
Nhưng hết thảy lại không phải nguyên chủ sai, nếu Tiền Duyệt Minh không muốn làm cái bóng của người khác, hắn có thể phản kháng……
10 giờ sáng, Tiền Duyệt Minh đến công ty đi làm, nhàn nhã ngồi trên ghế uống cà phê, mở trang web ra, “Lâm Thiên Tình, hôm nay tao sẽ khiến cho mày thân bại danh liệt, từ đây không thể đặt chân vào cái vòng thiết kế trang sức này, cũng đừng nghĩ nhảy đến trước mặt ba mẹ, trong nhà có một người thừa kế là đủ rồi.”
Nhưng khi hắn nhìn thấy tác phẩm của Lâm Thiên Tình, hai mắt hắn hoàn toàn choáng váng, tác phẩm này không chỉ không giống tác phẩm hắn đã sao chép, mà còn càng thêm ưu tú.
“Sao có thể? Sao có thể?” Lông mày Tiền Duyệt Minh gắt gao nhíu chặt, đặt mạnh tách cà phê trong tay lên bàn, cà phê bắn ra tung toé, làm dơ vài tập tài liệu bên cạnh.
Nhưng hắn cũng không bận tâm, mà là gọi điện thoại cho Ngô Tiểu Kỳ: “Cậu làm cái gì thế hả? Tôi bảo cậu trộm tác phẩm của cậu ta, cậu lại trộm cái thứ gì đây?”
Hôm nay Ngô Tiểu Kỳ không có tiết học, đang ở ký túc xá ngủ, thời điểm nhận được điện thoại hắn còn đang mơ mơ màng màng, “Cái gì?”
“Tôi hỏi cậu, tôi bảo cậu trộm tác phẩm của Lâm Thiên Tình, cậu lại trộm cái thứ gì?” Tiền Duyệt Minh cắn răng hỏi hắn.
“Trộm tác phẩm……” Ngô Tiểu Kỳ hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn nhận của Tiền Duyệt Minh một vạn để trộm tác phẩm, nếu chuyện này làm xong, đối phương không trả tiền làm sao bây giờ?
Hắn nhanh chóng giải thích: “Tôi trộm rồi, ngày đó cậu ta nói đã vẽ xong rồi, còn đưa cho tôi xem, thứ tôi trộm được chắc chắn là tác phẩm của cậu ta.”
Tiền Duyệt Minh nghe âm thanh sột sột soạt soạt đầu kia điện thoại, hẳn là Ngô Tiểu Kỳ đang bò xuống giường, sau đó là âm thanh đi tới bên cạnh bàn học của Lâm Thiên Tình.
Ngô Tiểu Kỳ cầm điện thoại chụp bàn học của Lâm Thiên Tình: “Ngài xem đi, đây là bàn học của cậu ta, tác phẩm ở trên bàn cậu ta, sao có thể là giả?”
“Sau đó cậu ta không vẽ tác phẩm mới sao?” Tiền Duyệt Minh nghiến răng nghiến lợi hỏi hắn.
“Sau đó? Hai ngày này cậu ta cũng không về ký túc xá, tôi cũng không rõ lắm.” Ngô Tiểu Kỳ gãi cái ót nói.
“Ngu xuẩn!” Tiền Duyệt Minh nổi giận đùng đùng nhục mạ hắn: “Sao tôi lại tìm tên ngu xuẩn như cậu chứ!”
“Tiền tiên sinh bớt giận, tôi đã tận lực làm xong chuyện của mình, ngài bảo tôi chụp lén tác phẩm tôi cũng đã chụp, chuyện sau đó không liên quan tới tôi, ngài muốn mắng thì mắng Lâm Thiên Tình đi,” Trong lòng Ngô Tiểu Kỳ cũng rất bực bội, ngày đó hắn mạo hiểm làm chuyện này, nếu bị phát hiện sao hắn còn ở lại trường học được nữa, kết quả sáng sớm Tiền Duyệt Minh gọi điện thoại mắng hắn, “Đừng nói nhiều như vậy, Tiền tiên sinh vẫn nên kết toán một vạn cho tôi đi.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà đòi tiền? Mọi chuyện bị cậu làm thành thế nào? Tôi không bắt cậu bồi thường tiền đã không tệ rồi!” Tiền Duyệt Minh tức giận muốn nổ đầu, hận không thể xách cổ áo Ngô Tiểu Kỳ đấm cho hắn hai đấm.
Nhưng Ngô Tiểu Kỳ lại là tên vô lại: “Nếu ngài không đưa tôi tiền, vậy tôi sẽ truyền ghi âm điện thoại của chúng ta ra ngoài, đến lúc đó xem ai tổn thất lớn hơn.”
Ngô Tiểu Kỳ cũng sẽ không truyền ghi âm điện thoại ra thật, cá chết lưới rách với hắn mà nói cũng không có chỗ tốt, mặc kệ đối phương có đưa tiền hay không, hắn đều phải dùng ghi âm điện thoại hù dọa hù dọa đối phương.
Tiền Duyệt Minh không nghĩ tới chính mình thế nhưng tìm cho mình phiền phức lớn, “Lát nữa cậu tới công ty tôi, tôi muốn đích thân thấy cậu xóa bỏ, tôi mới đưa tiền.”
Ngô Tiểu Kỳ che miệng muốn cười, sau khi ngắt điện thoại hắn nhìn màn hình điện thoại: “Còn không dọa được cậu sao.”
Mà ngay khi Ngô Tiểu Kỳ vào văn phòng Tiền Duyệt Minh, hắn đã bị vài bảo vệ vây quanh, sau đó điện thoại của hắn bị cướp đi, ghi âm cũng bị xoá.
Ngô Tiểu Kỳ sợ tới mức hai chân run lên, “Tiền tổng, ngài làm như vậy là phạm pháp.”
“Yên tâm, tôi không đánh cậu, nhưng tôi có một yêu cầu khác, giúp tôi chụp vài tấm ảnh.” Tiền Duyệt Minh tiến đến bên tai hắn nói cái gì đó, sau đó ném một phong thư lên người hắn, “Đây là năm nghìn tiền đặt cọc, số còn lại, xong việc thì tới văn phòng của tôi lấy, sau này chúng ta giao dịch tiền mặt.”
……
“Mới sáng sớm, chuyện gì vui như vậy?” Hôm nay Cố Trường Trạch cũng không có việc gì làm, ở nhà nghỉ ngơi, hắn thấy Lâm Thiên Tình chỉ mặc một cái áo sơmi rộng thùng thình ngồi giơ chân lên cao, lộ ra một đôi chân xinh đẹp, hắn đi đến nhéo nhéo chân Lâm Thiên Tình một phen, trên bắp đùi trắng nõn lưu lại một dấu tay màu đỏ.