Bản thảo của nguyên chủ biến mất, bạch nguyệt quang lại lấy ra rất nhiều chứng cứ sáng tác, đây hoàn toàn là mình chứng nguyên chủ đã sao chép.
Ban tổ chức cũng hủy bỏ tư cách dự thi nguyên chủ, khiến nguyên chủ bị dân mạng chửi bới, bị bạn học và thầy cô trong trường học xem thường, cậu cũng không trông chờ vào công ty lớn làm việc sau khi tốt nghiệp được nữa.
Màmục đích bạch nguyệt quang làm như vậy có liên quan đến thân thế của hai người bọn họ.
Khi nguyên chủ còn nhỏ, cha mẹ ở nước ngoài dốc sức làm việc, để cậu lại cho bà nội nuôi, một năm cũng chỉ có thể gặp mặt cha mẹ hai ba lần, kết quả lúc nguyên chủ năm tuổi năm ấy, nguyên chủ bị bọn buôn người lừa bán.
Cha mẹ ruột của nguyên chủ về nước tìm hơn hai năm cũng không tìm được, bọn họ mỗi ngày đều sống trong đau khổ hối hận tự trách, thẳng đến khi bọn họ gặp được một đứa trẻ mồ coi rất giống nguyên chủ, bọn họ nhận nuôi đứa trẻ mồ coi kia, coi như thế thân của con mình, đem tất cả áy náy đối với đứa con ruột đều bồi thường cho con nuôi, coi như đang chuộc tội, nội tâm bọn họ mới không dày vò như vậy nữa.
Mà đứa con nuôi này chính là bạch nguyệt quang của Cố Trường Trạch.
Sau khi cha mẹ ruột của nguyên chủ nhận nuôi bạch nguyệt quang, đã chuyển trọng tâm công việc về nước, sự nghiệp phát triển không tệ, mà ban tổ chức cuộc thi đấu này chính là công ty của cha mẹ ruột nguyên chủ.
Ngoại trừ tiền thưởng ba mươi vạn ra, còn có cơ hội làm việc ở công ty của ban tổ chức.
Nếu nguyên chủ lấy được thứ hạng, như vậy cậu sẽ gặp được cha mẹ ruột của mình, bạch nguyệt quang không muốn mất đi tất cả những gì đang có, hắn chỉ có thể tìm mọi cách huỷ hoại nguyên chủ.
Trong nguyên văn, bạch nguyệt quang thật sự làm được, hơn nữa mãi cho đến kết cục, nguyên chủ cũng không thể nhận lại cha mẹ ruột.
“Sao cậu lại thất thần rồi, chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn, cậu không muốn dự thi sao?” Ngô Tiểu Kỳ giả bộ như đang lo lắng thay bạn tốt, “Bất quá cuộc thi kia cũng không tốt lắm, không tham gia càng tốt, hazz, lớp chúng ta cũng không có người tham gia, cũng không có gì hay, cậu cũng đừng lãng phí thời gian, không chừng đã sớm có kết quả nội bộ rồi.”
“Cậu yên tâm đi, tôi đương nhiên muốn tham gia.” Lâm Thiên Tình cười cười: “Tôi đã có ý tưởng, lát nữa trở về tôi sẽ vẽ ngay.”
“Thật hả? Ý tưởng gì, nói nghe thử xem, tớ giúp cậu tham mưu một chút.” Ngô Tiểu Kỳ tri kỷ nói.
“Tôi vẽ xong khẳng định người đầu tiên cho xem sεメ là cậu, bất quá, hiện tại chúng ta ăn cơm trước đã.” Lâm Thiên Tình không nhanh không chậm mà ăn cơm.
Bọn họ ở ký túc xá bốn người, Lâm Thiên Tình vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi mì thịt bò cay, hai người bạn cùng phòng khác đang ở trong ký túc xá ăn mì gói.
“Hôm qua là sinh nhật tôi, bánh kem còn chưa ăn, có muốn ăn cùng hay không?” Lâm Thiên Tình quơ quơ bánh kem vô cùng mắc trong tay.
Cậu không thích ăn đồ ngọt, cho nên xách về chia sẻ với bạn cùng phòng, còn có thể kéo gần quan hệ với các bạn cùng phòng.
“Sinh nhật vui vẻ nha.” Đôi mắt hai người bạn cùng phòng tỏa ánh sáng, tiến đến nhận bánh kem trong tay cậu: “Vừa lúc tiền sinh hoạt của hai chúng tôi không đủ, chỉ có thể ăn mì gói, cảm ơn nhé.”
“Các cậu ăn đi, tôi không thích ăn ngọt, tôi đi vẽ tranh đây.” Lâm Thiên Tình đến bàn học của mình, lấy ra quyển ký hoạ, mang tai nghe lên.
Cậu mở điện thoại ra, gõ lên thanh tìm kiếm một cái tên.
Cái tên này trong nguyên văn có nhắc tới, là nhà thiết kế lớn trong tương lai, hiện tại vẫn là du học sinh, trước mắt tự mình sáng lập một nhãn hiệu nhỏ.
Lâm Thiên Tình chọn ba tác phẩm có nguyên tố dung hợp của hắn, vẽ một bản thảo thiết kế.
Bản thảo thiết kế này không phải dung để dự thi, mà là dùng để câu cá.
Bạch nguyệt quang không phải muốn sao chép tác phẩm của cậu sao, muốn lấy tác phẩm của cậu mà đạt được vị trí thứ nhất sao, vậy cậu sẽ cho bạch nguyệt quang đạt được vị trí thứ nhất, nhiệt độ càng cao, tỷ lệ bị phát hiện sao chép sẽ càng cao, bị mắng cũng sẽ càng thảm.
Huống chi chủ nhân của bản thảo này còn là tác phẩm thiết kế thời trẻ của người chồng tương lai của bạch nguyệt quang.
Chồng của bạch nguyệt quang là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng quốc tế trong tương lai, bởi vì nhìn thấy tác phẩm thi đấu lần này của bạch nguyệt quang mà có hảo cảm với bạch nguyệt quang, đến công ty của bạch nguyệt quang làm việc.
Mà tác phẩm của bạch nguyệt quang mà hắn thích kia, là tác phẩm bạch nguyệt quang sao chép của nguyên chủ.
Cậu để đống bản thảo thiết kế lộn xộn trên bàn, xoa xoa cổ tay, bộ dáng rất mệt mỏi: “Ai nha, vẽ xong rồi, tôi muốn lên giường đi ngủ, mọi người ngủ ngon nha.”
Cậu nói xong liền bò lên giường, bịt kín chăn làm bộ ngủ, không lâu sau Ngô Tiểu Kỳ tắt đèn đi.
Ký túc xá lâm vào an tĩnh, Lâm Thiên Tình chiều nay mới rời giường, hiện tại căn bản không buồn ngủ, nhắm mắt lại ở trong đầu suy nghĩ xem nên vẽ nội dung gì để thi đấu.
Qua hơn hai giờ sau, trong đầu đại khái đã suy nghĩ xong, đang chuẩn bị ngủ, liền nghe được một thanh âm sột sột soạt soạt.
Cậu lặng lẽ mở một con mắt, trong bóng đêm thấy Ngô Tiểu Kỳ từ trên giường đi xuống, rón ra rón rén đi đến bên cạnh bàn học của cậu, lẳng lặng chờ đợi vài phút, sau khi xác nhận không có động tĩnh, nhanh chóng cầm đống bản phác thảo đang nằm la liệt trên bàn của Lâm Thiên Tình đi ra khỏi ký túc xá.
Ước chừng qua mười phút hắn đã trở lại, đem đống phác thảo bỏ lại vị trí cũ, lại rón ra rón rén lên giường.
Bạch nguyệt quang nhìn thấy ảnh Ngô Tiểu Kỳ gửi tới, “Ý tưởng quả nhiên rất tốt, không hổ là kế thừa thiên phú của ba mẹ.”
Bạch nguyệt quang từ nhỏ lớn lên bên cạnh cha mẹ nuôi, nhưng lại không có bất luận hứng thú gì đối với phương diện thiết kế trang sức, nhưng vì lấy lòng cha mẹ nuôi, hắn đành phải làm bộ rất thích, rất nhiều tác phẩm của hắn đều là bỏ tiền mời người khác làm.
Hắn lớn hơn Lâm Thiên Tình hai tuổi, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong công ty của cha mẹ nuôi, hắn vẫn luôn chặt chẽ chú ý hướng đi của Lâm Thiên Tình, từ khi biết Lâm Thiên Tình muốn tham gia cuộc thi này, hắn liền vô cùng khủng hoảng, liền nghĩ ra chủ ý này.
Qua mấy ngày nữa, Lâm Thiên Tình sẽ mất sạch danh dự, cha mẹ nuôi vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy con trai ruột của bọn họ, hắn sẽ luôn ở trong nhà này, làm đứa con duy nhất kế thừa gia nghiệp của cha mẹ.
Giữa trưa Lâm Thiên Tình nhận được điện thoại của Cố Trường Trạch.
Cố Trường Trạch: “Số tiền lần trước cho em không đủ nạp thẻ cơm sao?”
“Anh xem vòng bạn bè của em sao?” Lâm Thiên Tình chạy đến chỗ không người tiếp tục nói chuyện với hắn: “Em không nỡ dùng, dù sao cũng là anh cho em, anh đã nói thứ anh có thể cho em chỉ có tiền, em đương nhiên phải bảo quản cẩn thận, nếu xài hết, vậy không phải thứ thuộc về anh còn sót lại đều không còn sao……”
Cố Trường Trạch: “Ai nói anh chỉ cho em chút tiền này, đây chỉ là một tháng tiền tiêu vặt cho em, xài hết tháng sau còn có.”