Chương 3: Thi đấu

Sau khi Lâm Thiên Tình đến phòng cho khách mới nhìn kỹ tấm thẻ, đây là một tấm thẻ ngân hàng bình thường, không phải cái gì mà thẻ đen của tổng tài.

Làm một thương nhân cung ứng châu báu lớn nhất thế giới này, Cố Trường Trạch thế nhưng ngay cả một tấm thẻ đen cũng không cho cậu?

Cậu kiểm tra hạn mức trong thẻ, bên trong có mười vạn.

Cậu nhét tấm thẻ vào trong túi, trong nguyên văn Cố Trường Trạch một phân tiền cũng không tiêu cho nguyên chủ, cho dù sau này bọn họ kết hôn, Cố Trường Trạch cũng không cho, lại đầu tư không ít tiền cho công ty của bạch nguyệt quang.

……

Ngày hôm sau, lúc cậu tỉnh lại đã buổi chiều, được 21 centimet hầu hạ cả đêm, tuy rằng cơ thể mỏi mệt, nhưng sức chịu đựng của thân thể này trong thế giới tiểu thuyết vẫn luôn là câu đố, nếu là thế giới hiện thực có khả năng không đến vài ngày cậu cũng không xuống giường được, nói không chừng còn phải đến bệnh viện, hiện tại cậu chỉ cảm thấy cả người vô lực giống như vận động cả một ngày thôi.

Cố Trường Trạch đã không còn ở nhà, trên bàn có một cái bánh kem mới, bên cạnh còn có một tờ giấy.

【 Đây là mật mã khoá cửa, lần sau tới không cần phải chờ ở cửa. 】

Chữ rất đẹp, thể chữ sắc bén.

Lâm Thiên Tình ném tờ giấy vào thùng rác, “Nói như rất tri kỷ ấy, mục đích còn không phải là để thuận tiện gọi tôi đến sao?”

Cậu cầm theo bánh kem, lấy chìa khóa xe, lái chiếc Maybach đến trường học.

Hiện tại cậu là sinh viên năm ba, học chuyên ngành thiết kế trang sức, trước khi xuyên qua cậu là nhà thiết kế trang sức, đã từng tham gia rất nhiều cuộc thi, vừa tốt nghiệp liền vào một công ty lớn làm việc, cậu chuẩn bị sau này sẽ tự mở công ty riêng của mình.

Nhưng công ty còn chưa mở, cậu liền một lần nữa trở về năm ba đại học.

Cậu đậu xxe ở bãi đậu xe trong trường, trước hết đến căn tin ăn cơm.

Lúc quẹt thẻ cơm cậu phát hiện trong thẻ của mình cũng chỉ có ba mươi đồng, không khỏi quá thảm rồi đi.

Cậu chụp hạn mức của thẻ cơm đăng lên vòng bạn bè.

【 Phải chống được đến cuối tháng, Lâm Thiên Tình cố lên! Mày nhất định có thể! 】 (Chỉ Cố Trường Trạch có thể xem)

Đăng ảnh lên vòng bạn bè xong cậu liền chuyển vào thẻ cơm ba trăm đồng, đến chỗ phát cơm gọi lẩu cay.

Lúc cậu đến trường học trời đã sắp tối, lúc lẩu cay làm xong đã có sinh viên lục tục tiến vào ăn cơm chiều.

Một nam sinh mặc áo lông màu cam vừa tiến vào căn tin đã nhìn thấy Lâm Thiên Tình, “Lâm Thiên Tình, hôm qua cậu đi đâu? Bọn tớ còn nói muốn ăn sinh nhật với cậu đấy.”

Lâm Thiên Tình quay đầu nhìn về phía hắn, mười mấy giây sau, cậu từ quần áo đến kiểu tóc của hắn có thể đoán được, nam sinh trước mặt hẳn là bạn cùng phòng của nguyên chủ, còn là anh em tốt nhất của nguyên chủ, bất quá lại đâm sau lưng nguyên chủ.

Cậu thử gọi hắn một tiếng: “Ngô Tiểu Kỳ?”

“A? Làm sao vậy?” Ngô Tiểu Kỳ mặt đầy nghi hoặc nhìn cậu: “Sao hôm nay tớ có cảm giác cậu hơi kỳ lạ thế.”

Lâm Thiên Tình chuyển đề tài: “Cậu ăn cơm chưa? Nhanh lên đi, lát nữa nhiều người phải xếp hàng đấy.”

“Được rồi, đợi tớ trở lại rồi nói.” Ngô Tiểu Kỳ nhanh chóng đi lấy một phần cơm về, còn chưa ngồi xuống đã vô cùng lo lắng hỏi Lâm Thiên Tình: “Bản thảo thiết kế dùng để thi đấu cậu vẽ xong rồi sao? Chỉ còn ba ngày gửi bản thảo thôi đấy.”

“Thi đấu?” Lâm Thiên Tình nhớ lại một chút, bản thảo thiết kế của nguyên chủ chính là bị vị Ngô Tiểu Kỳ đối diện này chụp trộm đưa cho bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang đã dùng bản thảo của cậu để dự thi.

Cuộc thi này là thi đấu đại chúng, không hạn chế tên tuổi, nghề nghiệp, tất cả người dự thi đều phải đem bản thảo thiết kế điện tử của mình gửi cho ban tổ chức.

Ban tổ chức sẽ đem tất cả bản thảo đăng lên mạng cho mọi người bình chọn, những người được có thứ tự cao mới có thể tham gia vòng thi đấu tiếp theo.

Trong nguyên văn, sáng ý của nguyên chủ rất khá, nhưng trận thi đấu này lại làm cậu thân bại danh liệt, từ đây về sau, rốt cuộc không thể nào làm một nhà thiết kế được nữa.

Hơn nữa vào năm tư đại học còn bị Cố Trường Trạch làm hại bị trường cho thôi học, vốn dĩ thanh danh đã hỗn độn, ngay cả bằng cấp cũng thành tốt nghiệp phổ thông, tương lai của cậu chỉ có thể dựa vào tên tra công kia mà sống.

Không có kinh tế, chồng nɠɵạı ŧìиɧ cậu cũng không dám lên tiếng, thậm chí còn sợ chồng không cần mình nữa.

Mà hết thảy vận rủi này bắt đầu từ thời điểm ban tổ chức đăng tác phẩm của tuyển thủ lên mạng, dân mạng phát hiện độ giống nhau giữa tác phẩm của nguyên chủ và bạch nguyệt quang rất lớn.

Nguyên chủ chỉ là một sinh viên năm ba bình thường, mà bạch nguyệt quang đã là nhà thiết kế có chút danh tiếng trong nghề, phản ứng đầu tiên của dân mạng chính là nguyên chủ sao chép tác phẩm của bạch nguyệt quang.

Nguyên chủ muốn lấy bản thảo của mình ra làm chứng cứ chứng minh bản thân không sao chép, nhưng chính lúc này bản thảo của cậu lại biến mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Chúng ta phỏng vấn nguyên chủ một chút, để phóng viên bên ngoài giúp chúng ta hiểu biết thêm về sinh hoạt của nguyên chủ thụ sau khi thoát khỏi thế giới tiểu thuyết.

Phóng viên bên ngoài: “Chúng ta có thể nhìn thấy, nguyên chủ của chúng ta đang ở bờ biển nghỉ phép, thoạt nhìn rất thích ý nha, trước đó có người suy đoán cậu ấy hiện tại rất thảm thương, cũng có người nói cậu ấy là não yêu đương, nói đỡ cho tra công, chúng ta sẽ hỏi suy nghĩ của cậu ấy.”

Nguyên chủ thụ: “Từ lúc tôi thức tỉnh, nghe thấy những lời nói của mình trước kia trong tiểu thuyết liền hận không thể đập chết chính mình.”

Phóng viên bên ngoài: “Ví dụ như?”

Nguyên chủ thụ: “Ví dụ như 【 Thời điểm hắn chưa nɠɵạı ŧìиɧ, kỳ thật đối với tôi khá tốt. Ông xã của tôi là bá đạo tổng tài. Người đọc có biết thời điểm chúng tôi làm chuyện kia thoải mái thế nào không? Hôm nay cũng là mèo con của ông xã. 】”

Phóng viên bên ngoài: “…… Hiện tại thì sao?”

Nguyên chủ thụ: “Từ sau khi thức tỉnh, tôi liền hoả tốc thoát khỏi cái thế giới não tàn này, tác giả vì độ hoàn chỉnh của tiểu thuyết, không thể không kéo tới một người xuyên việt thay tôi hoàn thành cốt truyện phía sau, người xuyên việt, chúc cậu may mắn!”