Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Thế Thân Vạn Người Ghét

Chương 1: Ngoại trừ tiền, em cũng đừng hy vọng xa vời cái gì khác

Chương Tiếp »
“Cẩn thận!”

Lâm Thiên Tình nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của một người đàn ông từ phía trên, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, một tấm cửa kính rách nát từ phía trên rơi xuống chỗ cậu, cậu không kịp né tránh, một miếng kính thuỷ tinh một đường thẳng tắp lọt vào ánh mắt cậu.

Cậu sợ tới mức gắt gao nhắm chặt mắt lại, không có đau đớn như dự đoán, ngược lại là một cơn lạnh lẽo.

Lâm Thiên Tình ngửa đầu, thời điểm mở mắt ra, nghênh đón cậu là từng mảng từng mảng bông tuyết lớn.

Lâm Thiên Tình mê mang ngửa đầu, sau một lúc lâu cậu hắt xì một cái rõ to, “Sao lại thế này? Rõ ràng là mùa hè, sao lại có tuyết rơi lớn như vậy?”

Cậu quay người lại, phát hiện bản thân đang đứng trước cửa một căn biệt thự, tấm bảng treo trên cửa biệt thự có viết biệt thự số 76 Hoa viên Bắc Thành.

“76……” Cậu đột nhiên run lập cập, đây không phải nơi ở của tra công trong một quyển tiểu thuyết cẩu huyết cậu xem trong lúc nhàm chán sao?

Cậu lại cúi đầu, nhìn thấy trong tay mình đang cầm một cái bánh kem, trên bánh kem có dòng chữ màu đỏ ‘sinh nhật vui vẻ’ được viết bằng mứt trái cây.

“Mình xuyên rồi?” Lâm Thiên Tình không tin tà, lấy điện thoại ra, điện thoại có kích cỡ rất cũ kỹ, trong lịch sử cuộc gọi hiển thị mười mấy cuộc gọi đi cho cùng một cái tên là Cố Trường Trạch, nhưng một cuộc đối phương cũng không bắt máy.

Cố Trường Trạch chính là tra công trong tiểu thuyết, nguyên chủ yêu thầm Cố Trường Trạch mà không dám nói, không nghĩ tới đối phương thế nhưng chủ động dò hỏi cậu ta muốn ở bên nhau hay không.

Tra công mắc hội chứng khao khát da thịt, tính cách tối tăm, không thể tự khống chế tính tình, còn bạch nguyệt quang của gã cao quý không thể khinh nhờn, cho nên gã liền đem toàn bộ du͙© vọиɠ ti tiện của mình phát tiết lên người thế thân.

Mà hôm nay là sinh nhật nguyên chủ, tra công hẹn cậu tới nhà gã, muốn ăn sinh nhật với nhau.

Nhưng gã đột nhiên nhận được điện thoại của bạch nguyệt quang, để lại nguyên chủ đáng thương ở ngoài cổng chờ gã tới nửa đêm, sau đó phát sốt té xỉu, cuối cùng còn bị tra công mắng ngu xuẩn.

Lúc ấy khi cậu đọc được cốt truyện này đã rất tức giận, không nghĩ tới chính cậu thế nhưng xuyên qua thành thụ si tình này?

Lâm Thiên Tình dùng năm phút tiêu hóa chuyện bản thân đã xuyên không.

Hiện tại trong thế giới hiện thực cậu không chết cũng bị mù, trước khi xuyên qua cậu là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, không có đôi mắt đối với nhà thiết kế đả kích là trí mạng, mà trong quyển tiểu thuyết này, nguyên chủ là sinh viên, chuyên ngành học chính là thiết kế trang sức, cậu có thể tiếp tục sự nghiệp dở dang của mình ở thế giới này.

Nhưng trong quyển tiểu thuyết này, số mệnh của nguyên chủ cũng không tốt, có thể nói là địa ngục.

Nguyên chủ là tiểu thiếu gia hào môn, năm tuổi năm ấy bị người ta lừa bán, ba mẹ hào môn vì giảm bớt thống khổ mà nhận nuôi một bé trai giống cậu làm con nuôi, mà đứa con nuôi này vừa lúc là bạch nguyệt quang của tra công.

Dưới cơ duyên xảo hợp nguyên chủ tham gia cuộc thi thiết kế do ba mẹ hào môn tổ chức, mà người trao giải cuối cùng của cuộc thi là ba mẹ.

Bạch nguyệt quang sợ nguyên chủ và ba mẹ ruột nhận lại nhau cướp đi gia sản của hắn, vì thế bày mưu hãm hại nguyên chủ, khiến nguyên chủ thân bại danh liệt, không thể không rút lui.

Cố tình tại loại thời điểm này cậu biết được người đàn ông mình yêu nhất chỉ coi mình là thế thân, mọi việc đều đem bạch nguyệt quang đặt lên vị trí đầu tiên.

Nguyên chủ lựa chọn chạy trốn, lại bị tra công vận dụng thủ đoạn tìm về, bị biến thành đồ chơi của tra công.

Nguyên chủ chạy trốn cũng không thoát khỏi tra công, cậu khẳng định cũng trốn không thoát, hơn nữa lúc nguyên chủ lựa chọn chạy trốn, tra công vận dụng thủ đoạn khiến cậu bị trường đuổi học, không tìm được việc làm, không có bạn bè giúp đỡ, lưu lạc đầu đường thiếu chút nữa chết đói.

Cậu quyết định không chạy, trong tiểu thuyết miêu tả dáng người diện mạo cùng với kích cỡ của tra công đều là thứ cậu thích nhất, nếu trốn không thoát vậy thì từ từ hưởng thụ.

Cậu muốn bạch nguyệt quang thân bại danh liệt, muốn tra công trở thành đồ chơi của cậu.

Lại nói đến cuộc thi kia, cho dù cậu tránh khỏi bẫy của bạch nguyệt quang, bạch nguyệt quang cũng sẽ xin Cố Trường Trạch hỗ trợ, ngăn cản cậu tham gia thi đấu.

Mà bước đầu tiên cậu phải làm chính là, để Cố Trường Trạch biết cậu thực lực đạt giải nhất, nhưng vì gã mà rút lui, như vậy tra công sẽ áy náy với cậu, sẽ bồi thường cho cậu.

Mà cái giá của khoảng bồi thường này phải nhiều hơn tiền thưởng của cuộc thi và việc nhận lại ba mẹ hào môn, cậu cũng không làm thâm hụt tiền của mình.

Cậu đem hộp bánh kem trong tay chôn vào trong đống tuyết, sau đó lấy điện thoại gọi một chiếc taxi.

Cậu đi xe đến một khách sạn gần đó, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã tối, cậu cài đồng hồ báo thức, mỹ mãn ngủ một giấc trong căn phòng ấm áp, lúc tỉnh lại vừa hay đúng mười hai giờ đêm, cậu lại gọi xe chạy về biệt thự.

Tuyết không biết khi nào đã ngừng, cậu đào hộp bánh kem đã chôn ra, lại đi đến dưới gốc cây đạp một cái, để tuyết trên cành cây rơi xuống đầy đầu đầy người cậu.

Sau khi làm xong hết thảy, cậu cuống quít ngồi xuống bậc thang ở cửa, tạo ra ảo giác cậu ngồi ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ sắp bị tuyết bao phủ.

Vừa mới ngồi ổn, liền nghe thấy âm thanh ô tô nặng nề chạy trên tuyết từ xa truyền đến.

Chiếc Maybach dừng lại ở cửa, một người đàn ông mặc áo gió màu đen từ trên xe bước xuống, Lâm Thiên Tình vội vàng ngẩng đầu, cố gắng nở một nụ cười tươi rói: “Anh, anh về rồi.”

Người đàn ông thấy trên người thiếu niên đáng thương phủ đầy tuyết, khuôn mặt nhỏ bị đông lạnh đến đỏ bừng, trong lòng hắn không có một chút áy náy vì mình lỡ hẹn còn không nghe điện thoại để cậu bị nhốt ngoài cửa đông lạnh cả buổi tối, mà chỉ mất kiên nhẫn, “Ngu ngốc muốn chết, anh không ở nhà sao em không về trước? Ở chỗ này để bị đông lạnh, diễn khổ tình cho ai xem?”

“Em, còn không phải vì em sợ anh về mà không thấy em trong lòng sẽ khổ sở hay sao.” Lâm Thiên Tình chỉ nói hai câu đã nhịn không được thở dốc, bày ra bộ dạng bị đông lạnh đến choáng váng, kỳ thật là vừa mới chạy tới chạy lui nên mệt, còn chưa thuận khí được đây, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng cũng là vì chạy tới chạy lui, chứ không phải bị đông lạnh.

Cậu làm bộ yếu đuối mong manh đứng lên, “Hơn nữa nơi này không dễ gọi xe, nếu em có xe thì tốt rồi, như vậy thời điểm anh không ở nhà, em cũng có thể đi về dễ dàng hơn.”

Cậu nói rồi làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua chiếc xxe phía sau người đàn ông.

Cố Trường Trạch đem chìa khóa xe trong tay ném vào tay cậu: “Cầm chạy đi.”

Lâm Thiên Tình nhìn chìa khóa chiếc siêu xe trong lòng bàn tay, tròn lòng nở rộ như hoa, thật sự ứng với câu nói kia, để đàn ông tiêu mấy nghìn vạn cho ta.

Cố Trường Trạch thấy cậu không nói lời nào, không kiên nhẫn nhíu mày: “Câm miệng, không cho nói loại lời nói ngu xuẩn không cần tiền của anh chỉ cần anh này, ở chỗ anh, ngoại trừ tiền, em cũng đừng hy vọng xa vời cái gì khác.”

Lâm Thiên Tình: “!!!” Thực sự có loại chuyện tốt này!

Lâm Thiên Tình trong lòng vui như nở hoa, nhưng mặt ngoài lại rất đáng thương coi chìa khóa xe giống như bảo bối mà cất vào trong túi, “Đây không chỉ là quà sinh nhật đầu tiên anh tặng em, mà còn là chiếc xe anh lái, bên trong có rất rất nhiều dấu vết tồn tại của anh, em sẽ bảo quản cẩn thận,”
Chương Tiếp »