Chương 1.1

Núi Cánh cô được gọi là Núi Cánh cô vì hai lý do.

Đầu tiên là núi non dài vô tận, không có cỏ mọc, từ xa có ma khí hỗn độn nhàn nhạt lướt qua, giống như một cánh đơn độc màu xám đen.

Một lý do khác là truyền thuyết về ngọn núi cô cánh.

Tương truyền khi tổ tiên sáng lập Hồng Mông, núi này là nơi trấn áp những tà niệm bẩn thỉu, tạo thành dãy núi này có toà ma khí.

Trong núi còn có một chỗ ma mạch, nơi ma khí hoành hành, tàn sát bừa bãi, chim chóc bay ngang qua sẽ gãy một cánh, mặc dù là thời tiên môn đứng đầu, cũng không dễ tiếp cận.

Nhưng là một dãy núi như vậy, vào ngày mồng mười tháng giêng âm lịch đã chật ních người.

Ngày đó nhìn lên nhìn xuống, xa xa tầm mắt đều có người ở khắp nơi, có vô số người cưỡi kiếm, cưỡi hạc, đứng trên mặt đất.

Tất nhiên, liệu đây có phải là người hay thứ gì khác lên da người hay không vẫn chưa được biết.

"Tôi nghe nói năm nay chỉ có hai chỉ có hai chỉ tiêu chiêu sinh cho Vong Xuyên" Một thư sinh mặt trắng ngồi trên chuôi kiếm ngay ngắn hỏi một đồ tể mặt tối sầm bên cạnh.

Đồ tể giẫm lên một cái thiết chuỳ màu đen, thân trên trần trụi, bắp thịt săn chắc, nói như tiếng chuông lớn: "Đúng! Đó chính là ngươi và ta."

Chàng thư sinh cười lớn, khi định nói gì đó, thì từ xa vọng lại một tiếng chuông.

Ngay sau đó, một đạo kim quang từ nơi xa xa, và trong nháy mắt, ánh sáng đã chạm tới đỉnh núi cô cánh, nằm giữa những đám mây.

Khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng sau khi kim quang tan biến, tất cả đều há hốc mồm.

Chỉ thấy ở trên mây là một cung điện nguy nga và trang nghiêm, xung quanh là mây và sương mù, mơ hồ thấy rõ một tấm bảng vàng, trên đó có khắc bốn từ "Vong Xuyên vân các".

"Lời đồn là sự thật! Vong Xuyên tiên môn thật sự xây cung điện ở trên mây!"

"Nghe là giả, nhìn thấy là thật! Ta đợi đến hôm nay mới có thể nhìn thấy vân đỉnh tiên cung này!"

"Quả nhiên là đệ nhất tiên môn! Chỉ là nhìn thế này, đến đây cũng không uổng công!"

Trong một thời gian, tiếng ồn trong sơn cốc thậm chí ồn ào hơn hơn!

Không biết qua bao lâu, cánh cổng của toà vân các kia từ từ được mở, và một bóng người ung dung bước ra.

Bóng dáng người đàn ông đó ẩn hiện trong sương mù và tiên quang, nhìn không rõ lắm, mơ hồ có cảm giác như một nam tử thân hình cao dằng dặn.

Đột nhiên, một giọng nam tao nhã vang lên bên tai mọi người: "Năm nay khá nhiều người."

Giọng nói mát lạnh như ở ngay sau tai, dường như ở phương trời xa xăm, vừa định phân biệt kỹ càng là dừng lại đột ngột.

Mọi người đứng nghiêm trang, chốc chốc lại chỉ có tiếng gió rít trong sơn cốc.

Chử Sư Lạc đứng trên mây, mái tóc dài bay trong gió, thần thái xuất chúng.

Hắn ngẫu nhiên liếc mắt nhìn xuống, sau đó thu hồi ánh mắt, như là muốn tìm người, nhưng tìm không thấy, cũng đã quen với kết quả này.

Đã bốn năm kể từ khi hắn đến thế giới này, Chử Sư Lạc vẫn chưa tìm ra cách rời khỏi những thế giới này, thậm chí hắn còn chưa tìm ra biến số được chỉ ra bởi manh mối cuối cùng.

Chử Sư Lạc đột nhiên nhớ tới hệ thống. Hệ thống mà hắn tự tay phá hủy, tuy là công cụ để giám sát bản thân nhưng nó cũng giúp ích cho hắn rất nhiều.

Tuy vậy, ý nghĩ này chỉ thoáng qua, khi quay đầu lại, hắn đã hoàn toàn quên mất.

Không nói đến quá khứ, bây giờ hắn không còn là số một trong dòng vô cực được vô số người chơi tôn sùng và khϊếp sợ bởi tất cả yêu ma, mà là Ngũ giới đệ nhất tiên môn - linh kiếm phong phong chủ* của Vong Xuyên tiên môn Chu khuynh, Chu Sử Lạc.

* linh kiếm phong phong chủ: mình không hiểu

Năm đỉnh ở Vương Xuyên được xếp vào hàng "thiên hạ thịnh thế", nhưng tiêu chuẩn chiêu sinh được lưu truyền từ xa xưa đến nay vẫn không thay đổi, đó là vào ngày mồng 10 tháng Giêng âm lịch hàng năm, cần phải tuyển chọn nhân tài trên toàn thiên hạ.

Mà người phụ trách tuyển mộ chính là phong đầu phong chủ của năm đỉnh, một trong năm người có thể ra lệnh là được.

Điều này nghe có vẻ là một việc tốt, nhưng trên thực tế, vô công vô ích, những nhóm tiên tôn có mắt trên đầu không thèm làm.

Tiên môn Vong Xuyên này tuy mới được xây dựng, nhưng chỉ cần thông qua đại hội tuyển sinh đã chiêu mộ được rất nhiều người tu luyện tài giỏi, hiện tại đã phát triển thịnh vượng.

Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ, nếu có người tài giỏi tuyệt trần, được năm cõi ca tụng ngay từ khi còn là một thiếu niên, sẽ bị trăm họ tiên môn tranh nhau giành lấy, không bao giờ chờ đại hội chiêu sinh.

Bây giờ trong đại hôi chiêu sinh này, nếu có thể chọn ra một thiên tài, thì đó thực sự là câu chuyện kỳ

lạ.

Còn những tu sĩ nổi bật ở đại hội tuyển sinh này, cho dù tiến vào tiên môn, cũng chỉ có thể coi là đệ tử ngoại môn, trừ phi tài năng thực sự không tệ, bọn họ vẫn có thể có cơ hội tiến vào trong nội môn để chính thức bái sư.

Nhưng người như vậy trăm năm cũng không ra.

Vì thế, sau gần một nghìn năm, chiêu sinh đại hội Vong Xuyên vốn nổi tiếng trong Ngũ giới lúc bấy giờ đã trở thành một hình thức vô nghĩa.

Ngoài việc số lượng người đến ứng cử vẫn như mọi năm, thì chiêu sinh đại hội hiện nay không còn được như khi còn ở thời hoàng kim.

Trước đây, việc vặt này luôn do các cao phong chủ lần lượt làm, nhưng kể từ khi Chử Sư Lạc tiếp nhận thân thể này ba năm trước, năm nào hắn cũng đến.

Đương nhiên hắn cũng chẳng phải nhàn rỗi không có việc gì làm, chỉ đơn giản là kiếm sống, phải biết hắn mỗi năm đều phải đi con đường này, tiền ăn một năm cũng sẽ có.

Nghĩ về điều đó, hắn gọi lớn tên: "A Mộc."

Ngay khi Chử Sư Lạc vừa dứt lời, hắn nhìn thấy một vật thể giống như một quả cầu lông màu trắng bay ra từ vân các giống như một quả đạn pháo nhỏ.

Quả cầu lông nhỏ trong nháy mắt đến dưới chân Chử Sư Lạc, khéo léo trèo lên vai hắn, vững vàng ngồi xuống.

Hóa ra đây là một con hồ ly nhỏ có trắng muốt, lông người mềm mại, toàn thân trắng như tuyết, môi và mũi lại hồng hào. "Ba ba."

Con hồ ly nhỏ lắp bắp, và nó giống như một cậu bé thanh thuý. Chử Sư Lạc một tay đặt ở trên vai, đặt ở trên mặt đất, nhẹ giọng nói: "Quy củ, ngươi biết kế tiếp phải làm gì đi?"

"A Mộc biết!" Tiểu hồ ly gật đầu, cái đuôi còn lớn hơn cả người lắc lư như nhận lấy công lao, con ngươi màu hổ phách trong sáng, không giống tộc hồ ly mà giống một loại động vật ăn cỏ nào đó.

"A Mộc giỏi quá." Chử Sư Lạc xoa xoa quả cầu lông nhỏ, sau đó đứng dậy quay lại tủ.

Ai cũng không thấy rõ, chỉ biết là người kia ăn mặc sang trọng mà thôi, sau khi nói những gì vừa rồi, hắn đứng đó một lúc và bây giờ quay trở lại.

___

Còn tiếp.