Rốt cuộc cũng có thể đi rồi, Hồ thúc cột chắc sọt sau đó vội vàng đánh xe bò đi.
Suốt dọc đường đi này, Thư Dư nghe được nhiều nhất chính là chuyện về Lương thị kia. Đều là hương thân quê nhà, dù không ở cùng một thôn nhưng ai cũng hiểu về Lương thị này hết.
Bởi vì Lương thị nói bà ta ở Thượng Thạch thôn nên Thư Dư không khỏi để tâm hơn vài phần. Nàng vẫn ngồi yên tại chỗ nhưng lỗ tai lại dựng lên nghe được đại khái.
Chỉ là những người này hiếm khi nhắc tới Thượng Thạch thôn, phần lớn đều nói Lương thị này keo kiệt bủn xỉn, không biết xấu hổ, bình thường ích kỷ nhỏ mọn đủ mọi thủ đoạn gian dối.
Mà không chỉ có Lương thị, còn cả nam nhân nhà bà ta Lộ lão tam.
Hai vợ chồng đều cùng là một mặt hàng, cho nên đứa con trai duy nhất cũng nuôi thành lệch lạc luôn rồi, bình thường bắt nạt những đứa trẻ khác trong thôn còn chưa tính, ngay cả thân thích nhà mình cũng giỏi bày trò trêu cợt.
Dù sao nhắc tới hai vợ chồng Lộ lão tam, tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài.
Ngồi một bên làm quần chúng ăn dưa, xe bò cũng đến Thượng Thạch thôn.
Đi qua hai thôn trước đã có vài vị phụ nhân xuống xe, xe bò cũng không ngồi được nhiều lắm cho nên đến Thượng Thạch thôn này xuống xe cũng chỉ có mình nàng.
Thư Dư vừa mới chuẩn bị đi xuống liền nhìn thấy ở cửa thôn có một nam nhân đang ngồi xổm nơi đó.
Hồ thúc tức giận kêu hắn, “Lộ lão tam.”
Lộ lão tam ngậm một cọng cỏ, nghe vậy phi vội tới, chạy đến sọt nhà mình kiểm tra, thò tay lần lần đếm đếm, thấy không thiếu mới vừa lòng cõng sọt lên, một câu cảm ơn cũng không có, đi thẳng về nhà.
Hồ thúc hướng về phía bóng dáng của hắn ‘ phi ’ một tiếng, ai biết Lộ lão tam như nhận ra được cái gì quay đầu ngay lập tức, hung ác trừng hắn, “Ông muốn làm gì?”
Hồ thúc hiển nhiên có chút sợ hắn, vội đánh xe bò chạy.
Sau đó Lộ lão tam kia cũng vội vàng chạy biến.
Thư Dư, “……”
Các ngươi, còn rất hề hước đấy.
Thư Dư vốn còn định hỏi đường Lộ lão tam, bây giờ chẳng còn bóng dáng một ai chỉ có thể tự mình cầm điểm tâm và thịt, đi vào trong thôn.
Trên đường lúc này cũng chẳng có người nào, chỉ có vài hài tử đang chơi đùa ở một chỗ.
Thư Dư đi về chỗ bọn chúng vẫy vẫy tay, hỏi, “Ta có thể hỏi thăm các ngươi một chút được không?”
Mấy hài tử đang chơi đùa nháy mắt ngừng lại, tò mò đánh giá trên dưới nàng.
Ngay sau đó, ánh mắt nhất trí dừng trên điểm tâm và thịt heo nàng cầm trong tay, hung hăng nuốt nước miếng.
Thư Dư nháy mắt cảm thấy đồ mình cầm phải nặng đến ngàn cân, nàng lấy ra mấy viên đường từ trong tay áo, nâng cao lên phía trước, “Ai trả lời được vấn đề của ta thì đường này sẽ cho người đó.”
Đường là vừa rồi ở trong quán điểm tâm thuận tay mua một ít đường mạch nha, chính là để tiện dùng trong những trường hợp như thế này.
Quả nhiên, nàng vừa dứt câu, mấy cái hài tử lập tức nhao nhao cả lên, “Để ta trả lời, ta cái gì cũng biết hết, ngươi hỏi gì cũng được.”
“Ngươi đánh rắm, ngươi biết cái rắm, ta mới biết được, ta chính là lão đại.”
Thư Dư nhanh chóng nâng cao tay lên, nói, “Vậy các ngươi ai có thể nói cho ta, nhà của Lộ Nhị Bách ở chỗ nào trong Thượng Thạch thôn?”
Lộ Nhị Bách??
Mấy hài tử ngơ ngác nhìn nhau, tên của người lớn đối với bọn chúng vẫn tương đối xa lạ.
Cũng may tên của mấy người lớn trong Lộ gia vẫn dễ nhớ hơn nhà khác một chút, lập tức liền có một hài tử choai choai kêu lên, “Ta biết.”
Thư Dư liền nhìn về phía hắn.
Hài tử kia lập tức duỗi tay chỉ chỉ vào cách đó không xa, “Lộ Nhị Bách chính là cha của cái người quái dị kia kìa.”
Thư Dư nhíu mày, ngước mắt liền nhìn thấy cách đó không xa một tiểu cô nương đang chậm rãi đi tới, tuổi nhìn không lớn lắm, sau lưng cõng một cái sọt thật lớn, trong sọt đều là cỏ heo, đi đường hết sức vất vả.