Hai huynh đệ Nguyễn gia vội vàng chạy lên đây, cau mày nhìn Thư Dư, “Ngươi chính là Nhị Nha?”
“Nhị Nha, đây là bà ngoại của ngươi đó, ngươi cầm rìu làm cái gì, muốn dọa người cũng không phải dọa ở chỗ này. Nghe lời cữu cữu, buông thứ kia ra, vào nhà uống chén nước, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Thư Dư nhìn về phía hai huynh đệ Nguyễn gia tự cho mình là hiền lành, nghe nói hai huynh đệ này đều nhỏ tuổi hơn Nguyễn thị. Nguyễn thị làm đại tỷ, từ nhỏ đã phải làm việc nặng, chiếu cố cha mẹ cùng huynh đệ, hai huynh đệ này chính là một tay nàng chăm sóc đến lớn.
Đối với một người tỷ tỷ như vậy mà bọn họ lại còn có thể phát rồ vì chút tiền giúp đỡ Nguyễn bà tử, đi trộm đứa trẻ vừa mới sinh xong của tỷ tỷ mình đem bán, thật là lương tâm đều bị chó ăn hết rồi!
Thư Dư cười lạnh, “Ta cầm rìu làm cái gì? Các ngươi sẽ biết nhanh thôi.”
Nói xong nàng giơ tay lên, rìu đột nhiên chém vào sào phơi đồ bên cạnh, làm cây gậy trúc kia gãy đôi nằm trên mặt đất, chăn bông quần áo phơi bên trên đồng loạt rơi xuống đất.
Thư Dư trực tiếp dẫm lên đi qua.
Mấy người Nguyễn gia còn chưa kịp phản ứng lại, Thư Dư đã lại một rìu bổ vào cái lu nước kia, làm nó thủng cả một lỗ, nước bên trong ‘ rầm ’ một tiếng chảy ra toàn bộ, tưới đẫm mặt đất, cũng làm ướt nhẹp chăn bông.
“A……” Nguyễn bà tử hét lên một tiếng, không dám tin tưởng nhìn Thư Dư đang tiếp tục đi vào bên trong, “Ngươi làm gì vậy? Ngươi điên rồi, ngươi điên rồi!!”
Thư Dư vừa đi vừa vung rìu, chặt gãy ghế dựa ở góc tường, dẫm nát cái ky hốt rác ở dưới hành lang, bổ đôi cái lu ngâm dưa muối trong góc nhà, nàng đi qua chỗ nào, nơi ấy biến thành một mảnh hỗn độn.
“Nhị Nha!!” Nhìn trong nhà bị tàn phá đến rối tinh rối mù, huynh đệ Nguyễn gia hốc mắt muốn nứt ra, tức giận nhào tới.
Thư Dư quay người lại, đem rìu nhắm ngay bọn họ, ánh mắt lạnh băng, “Ta xem ai dám lại đây!!”
“Ngươi, ngươi cái đồ nha đầu điên này, ngươi buông rìu xuống ngay, buông!”
Thư Dư, “Sao ta phải buông? Ta nghe nói, năm ấy khi ta mới vừa bị trộm, bà nội cùng đại bá ta mang theo người tới tìm các ngươi tính sổ, kết quả chỉ đánh các ngươi có một trận. Ta cảm thấy bọn họ làm vậy là không đúng, sao có thể chỉ đánh một trận chứ? Bọn họ hẳn là phải hủy toàn bộ nhà cửa của các ngươi đi mới phải. Miễn cho các ngươi hút máu bán mình của ta, sống cuộc sống cơm áo không lo, đem chính mình dưỡng thành cao to béo mầm, nhìn như heo béo không đi nổi, làm người khác buồn nôn.”
Nàng quơ quơ cái rìu một chút, “Vừa hay, mười mấy năm trước bọn họ làm việc vẫn còn chưa đến nơi đến chốn, hôm nay, ta tới thay bọn họ làm nốt.”
Thư Dư nói xong, trực tiếp vọt vào phòng bếp, quơ rìu bổ tủ bát ra làm đôi.
Đối với nồi chén gáo bồn bên trong chính là một hồi chém loạn.
Thanh âm bể nát choang choang làm người nghe được tâm cũng run rẩy theo.
Nguyễn bà tử lập tức che lại ngực ngồi dưới đất vỗ đùi tru lên, “Làm bậy a làm bậy a, nha đầu này điên rồi, ai đó mau tới bắt lấy nàng đi, nhà của chúng ta đều sắp bị nha đầu này phá nát rồi.”
Huynh đệ Nguyễn gia sắc mặt xanh mét, vọt tới phòng chất củi lấy cái cuốc và đòn gánh ra, ngay sau đó chạy đến phòng bếp muốn đánh nàng.
Thư Dư động tác nhanh chóng, chỉ trong chốc lát chẳng những đem nồi chén gáo bồn bình rượu đều chém vỡ mà còn đem cái bàn ăn cơm chém thành hai mảnh.
Phá phòng bếp xong, nàng vừa đi ra cửa đã thấy hai huynh đệ Nguyễn gia đang hùng hổ chạy tới.
Lô Tam Trúc núp ở cửa viện vội hít sâu một hơi la lên, “Cẩn thận.”
Ngay sau đó, trơ mắt nhìn Thư Dư một tay bắt lấy đòn gánh của Nguyễn lão đại, một tay cầm rìu chém nó thành hai đoạn.
Tiếp ngay sau đó liền né khỏi cái cuốc của Nguyễn lão Nhị, một chân đá vào đầu gối hắn, trực tiếp đá hắn đến nằm sấp xuống không dậy nổi.