Thư Dư còn không biết Lộ Tam Trúc đã sốt ruột hoảng hốt từ trong nhà xuất phát chuẩn bị tới tìm mình rồi.
Nàng lúc này dắt theo Nguyễn thị cùng hai đứa trẻ sinh đôi đối với cái gì cũng tò mò không thôi đến y quán Từ gia trước, y quán vẫn vắng vẻ như trước đây, tiểu nhị ngồi ở sau quầy vừa đảo dược vừa ngáp.
Cho đến khi nghe được tiếng vang, hắn mới vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thư Dư, lập tức đứng lên cười nói, “Thư cô nương tới à? Lộ đại thúc đang ở bên trong nghỉ ngơi, các ngươi cứ đi vào là được.”
“Đa tạ.”
Mấy người Thư Dư vén rèm cửa lên đi vào hậu viện, Từ gia y quán này hiện giờ cũng chỉ có mình Lộ Nhị Bách nằm lại, nhìn còn có vài phần cô tịch.
Thư Dư đi đến cạnh gian phòng ở, đang định tiến vào thì Nguyễn thị lại nói với nàng, “Nhị Nha, trước tiên con cứ chờ ở bên ngoài một chút nhé, nương đi vào nói rõ sự tình cho cha cùng bà nội con đã, cũng cho bọn họ chút thời gian chuẩn bị tâm lý.”
Tay Thư Dư chuẩn bị gõ cửa liền thu về, “Cũng tốt ạ.”
Nguyễn thị liền hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bước vào.
Thư Dư đứng ở trong sân một lúc lâu, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi, “Ngươi, ngươi nói cái gì?”
Ngay sau đó, cửa phòng bị mở ra, lão thái thái từ bên trong vọt ra, đôi tay dùng sức bắt lấy bả vai nàng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng, “Con, con là Nhị Nha?”
Thư Dư chậm rãi gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
Lão thái thái cánh môi run nhè nhẹ, muốn nói cái gì đó lại không nói nên lời. Ngay sau đó như chợt nghĩ đến điều gì, vội vén tay áo nàng lên xem cánh tay, xem sau cổ nàng. Xem xong rồi khóc rồi lại chợt cười, một hồi lâu đột nhiên ôm lấy nàng.
“Nhị Nha, Nhị Nha tốt, rốt cuộc con cũng trở lại, con cũng muốn quay trở lại.”
Đã trải qua việc bị Nguyễn thị ôm chặt, Thư Dư đã bình tĩnh hơn nhiều. Nàng duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng lão thái thái để trấn an bà, xuyên qua bả vai bà nhìn về phía Lộ Nhị Bách trong phòng đang nằm trên giường, bởi vì chân cẳng không thể động, nghiêng nửa người kích động nhìn về phía bên này, hốc mắt phiếm hồng, há mồm muốn nói gì đó.
Hồi lâu, lão thái thái mới bình tĩnh trở lại, Thư Dư đỡ bà vào cửa.
Lộ Nhị Bách ánh mắt tha thiết, trong lòng có quá nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng cũng chỉ thốt ra được hai chữ, “Tốt, tốt.”
Bình an là tốt rồi, có thể đoàn tụ cũng quá tốt rồi, những cái khác đều không quan trọng nữa.
Thư Dư vẫn luôn bị lão thái thái lôi kéo tay, ngồi ở trong phòng nói một hồi lâu vẫn chưa xong.
Lão thái thái biết được hôm qua Nguyễn bà tử lại tìm đến nhà mình, còn mang theo cái hàng giả kia thiếu chút nữa đã lừa gạt được Nguyễn thị, tức khắc tức muốn hộc máu mồm, hùng hùng hổ hổ chửi ầm lên, “Cái lão chủ chứa kia lại đánh chủ ý thất đức gì không biết? Đúng là chó không đổi được thói ăn phân, có thể nhẫn tâm làm cái việc bại hoại thiếu đạo đức này, lương tâm đều đen cả rồi.”
“Mặc kệ bà ta có chủ ý xấu xa gì thì cũng đều không thực hiện được đâu, đừng tức giận.” Thư Dư trấn an bọn họ.
Vừa lúc Từ đại phu đã trở lại, đến giờ thay thuốc cho Lộ Nhị Bách rồi, lão thái thái lúc này mới ngậm miệng lại, để Nguyễn thị ở lại trong phòng hỗ trợ, những người khác đều đi ra ngoài.
Thư Dư liền nói với lão thái thái, “Con đi ra cửa hàng phía trước lấy chút thuốc nhé, ngài cứ ở đây nghỉ ngơi một lát.”
“Bốc thuốc, bốc thuốc gì? Nhị Nha con không thoải mái sao?” Lão thái thái lập tức khẩn trương lên.
Thư Dư vội lắc đầu, “Không phải, con lấy thuốc cho Tam Nha, con muốn giúp Tam Nha xóa vết sẹo trên mặt kia.”
“Xóa sẹo?” Lão thái thái kinh hô, kinh ngạc nhìn về phía nàng, lại nhìn nhìn Tam Nha.
Tam Nha nhấp môi cười, bộ dáng thật vui vẻ. Đại Hổ cũng bất chấp mình đang giả vờ ổn trọng, một phen giữ chặt tay Thư Dư hỏi, “Nhị tỷ, mặt Tam Nha có thể tốt lên sao? Thật sự có thể xóa được sẹo sao?”