Tam Nha cái hiểu cái không, Đại Hổ ở một bên giả bộ lơ đãng nhưng lại dựng lỗ tai lắng nghe.
Thư Dư liếc mắt một cái liền thấy được, tiểu gia hỏa này có lẽ bởi vì chính mình là nam oa, lại là nam hài duy nhất của Lộ gia, cho nên làm việc nói chuyện đều học theo bộ dáng đại nhân người ta.
Rõ ràng trong lòng tò mò muốn chết nhưng lại nhất quyết không nói ra, giả bộ thành bộ dáng ổn trọng. Tâm tình vui mừng cũng không biết biểu đạt, chỉ yên lặng canh giữ ở một bên, làm người ta nhìn mà cảm thấy chua xót muốn an ủi không thôi.
Tam Nha lại ỷ lại vào nàng rất nhiều, lúc này đã quen thuộc cùng nàng hơn, cả người đều kề sát bên người nàng, “Vậy nhị tỷ, cái người rất tuấn tú mà tỷ nói ấy, ở nơi nào vậy?”
“Tỷ cũng không biết.” Thư Dư lắc đầu, một năm trước nàng gặp qua người nọ hai lần, chỉ biết hắn họ Mạnh thôi.
Lúc trước ở Đông Thanh Quan, nàng cùng Lộ Nhị Bách bị trọng thương, đều được một du y đi ngang qua cấp cứu chữa khỏi.
Cái vị du y kia, chính là bạn của vị Mạnh công tử có thanh âm nói chuyện dễ nghe này.
Mạnh công tử là đi ngang qua, nàng là dưỡng thương, bèo nước gặp nhau, từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại.
Tam Nha còn muốn hỏi tiếp, bên kia Nguyễn thị đã vẫy tay nói, “Xe lừa tới rồi, mau lên xe, chúng ta phải đi thôi.”
Mấy người lúc này mới dừng cuộc nói chuyện lại.
Trên xe lừa đã có hai người, thêm bốn người các nàng nữa, trong nháy mắt liền chật chội hơn rất nhiều.
Cũng may Đại Hổ và Tam Nha đều là tiểu hài tử gầy yếu, ôm ở trên đùi cũng không đáng ngại.
Xe lừa một đường chạy tới huyện thành, trên đường lại đón thêm hai người nữa thì rốt cuộc không chen nổi nữa.
Phần lớn thôn dân đi huyện thành để họp chợ đều dựa vào đôi chân của mình đi bộ, mỗi một lần ngồi xe mất hai văn tiền, các nàng cũng luyến tiếc.
Nguyễn thị kỳ thật cũng đau lòng, nhưng tiền này vẫn là phải tiêu.
Mấy người lắc lư ngồi trên xe, vào lúc Tam Nha thiếu chút nữa ngủ luôn trong lòng Thư Dư thì xe lừa rốt cuộc ngừng lại.
“Chúng ta tới rồi.”
Tam Nha bị Thư Dư ôm xuống dưới, cùng Đại Hổ tay cầm tay, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao trước mặt, mặt đầy kinh hỉ cảm thán, “Hóa ra đây chính là huyện thành sao.”
Nguyễn thị ngẩn ra, có chút chua xót. Đúng rồi, điều kiện trong nhà không tốt, nàng thậm chí cũng chưa từng mang hai đứa nhỏ tới huyện thành lần nào.
Thư Dư mỗi tay dắt một đứa, “Đi thôi, chúng ta đến y quán trước.”
Một hàng bốn người theo đám đông náo nhiệt vào cửa thành, mà lúc này Lộ Tam Trúc lại bước chân vội vàng mồ hôi đầy đầu chạy về nhà.
Lương thị bị bộ dáng vô cùng lo lắng của hắn dọa sợ, nhịn không được mắng, “Muốn chết à, chạy nhanh như vậy làm gì? Phía sau có chó đuổi ông à.”
Lộ Tam Trúc cũng không thèm so đo thái độ ác liệt của nàng, ở lu nước múc một gáo nước tu ừng ực, uống đến sảng khoái rồi mới nói, “Đã xảy ra chuyện rồi, chuyện đại sự.”
“Chuyện gì chứ, ngươi sáng sớm đã đi đâu vậy?”
“Ta nói cho ngươi biết này, Nhị Nha thật là khó lường, thật đúng là bị nàng nói trúng rồi, thật sự là như thần.” Lộ Tam Trúc vừa cảm khái vừa đi ra ngoài.
Lương thị một tay kéo người lại, “Ngươi nói rõ ràng xem nào, rốt cuộc là chuyện ra làm sao.”
“Ai nha, cái này một chốc một lát nói không rõ được, ta đi tìm Nhị Nha trước đã.”
Thấy hắn lại phải đi, Lương thị vội nói, “Nhị Nha không có nhà đâu, cả nhà nhị tẩu các nàng đều đi huyện thành hết rồi.”
“Đi huyện thành?” Lộ Tam Trúc nhíu nhíu mày, lại lần nữa ngồi trở về, cầm quạt hương bồ mạnh mẽ quạt hai cái, “Ta đành chờ các nàng trở về vậy.”
Nhưng mà hắn ngồi không được bao lâu lại bật đứng dậy, “Không được, ta chờ không nổi.”
Hắn ném quạt hương bồ sang một bên, nói với Lương thị, “Ngươi ở nhà chờ đi, ta đi huyện thành tìm Nhị Nha đã. Ta nói cho ngươi, tin tức trọng yếu như vậy nếu ta cung cấp sớm cho nàng, nói không chừng còn được chỗ tốt đấy.”