Trù nghệ của Thư Dư cũng không tệ lắm, đời trước để bò được đến bên người kẻ thù, cũng tốn không ít công phu về mặt ăn uống.
Một bên Tam Nha lập tức nhấc tay, “Muội tới thiêu, muội nhóm lửa rất lợi hại.”
Đại Hổ không cam lòng yếu thế, “Đệ, đệ lợi hại hơn.”
“Nói bậy, muội nhóm lửa tốt hơn huynh.”
Nguyễn thị ở một bên nhìn ba người tỷ đệ bọn họ thân mật ở chung một chỗ, trong lòng không khỏi ê ẩm, lại thập phần cao hứng. Nàng lau lau mắt, tiến lên nói, “Các con đều nghỉ ngơi đi, nương làm là được.”
Thư Dư tuyệt đối sẽ không để Nguyễn thị tới nấu ăn đâu, bằng không thật là một chút dầu cũng đều không có. Nàng cũng không phải người trọng ăn mặn, nhưng một chén đồ ăn chỉ có hai giọt dầu thì nàng chê nha.
Thư Dư đẩy Nguyễn thị đi ra ngoài, đưa chén đĩa mà mình mua trong huyện thành cho nàng, nhờ nàng hỗ trợ rửa qua.
Nguyễn thị không có biện pháp, Nhị Nha hiếu thuận, nàng không thể quá khách khí, bằng không Nhị Nha lại nghĩ nhiều, cho rằng nàng không coi nàng như nữ nhi.
Nhưng mà chờ đến khi Nguyễn thị rửa xong chén đĩa tiền vào, vừa lúc nhìn thấy Thư Dư chuẩn bị xào thịt thái sợi, dầu kia đổ dày lên một tầng, Nguyễn thị thiếu chút nữa che ngực hô lên sợ hãi.
Nàng muốn nói không thể cho nhiều dầu như vậy đâu, quá lãng phí.
Nhưng miệng vừa mở ra, lại nhanh chóng ngậm lại, ngay sau đó chịu đựng đau lòng xếp chén đĩa vào trong tủ bát, chỉ là đôi mắt vẫn thường thường ngó về hướng bệ bếp.
Thư Dư thái thịt xong liền thả vào, bên tai truyền đến thanh âm‘ xèo xèo ’, mùi thơm nức mũi bay lên tràn ngập.
Tam Nha và Đại Hổ đứng bên cạnh bệ bếp, ưỡn ngực dùng sức hít sâu, đôi mắt đều đang say mê dán vào chảo thịt.
“Thơm quá, quá thơm rồi.”
Nguyễn thị nghĩ thầm, sao lại không thơm được cơ chứ? Như dầu như vậy cơ mà.
Thịt thái sợi chín rất nhanh, vừa mềm lại vừa thơm.
Thư Dư dùng đũa gắp hai miếng cho hai tiểu gia hỏa bên cạnh, vừa vào miệng, hai người liền kinh hỉ ngẩng đầu lên, “Quá ngon rồi..”
Bọn họ đời này chưa từng được ăn thịt ngon như vậy.
Tam Nha vui mừng đến mức dậm chân, Đại Hổ…… Đại Hổ trực tiếp đi ra ngoài ở trong sân chạy một vòng.
Nguyễn thị nhìn nhịn không được cong cong mắt cười, từ sau khi Nhị Nha mất tích, nàng rất ít khi cười.
Mì sợi nấu cũng nhanh, Thư Dư cầm một cái bồn, đem mì sợi đã nấu tốt múc vào đặt ở trên bàn.
Nguyễn thị ngay từ đầu đứng xa nên không chú ý, lúc này mới phát hiện số lượng mỳ sợi, thật đúng là quá nhiều rồi.
Bà bà và trượng phu đều không ở nhà, mấy người bọn họ hẳn là cũng không ăn được nhiều đến vậy đi? Nhưng nếu lưu đến ngày mai, thì mỳ này sẽ bị trương lên mất.
Nàng nhìn nhìn Thư Dư, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ bảo hai đứa nhỏ đi rửa tay.
Ai biết Đại Hổ rửa được một nửa liền chạy vào, “Nương, nhị tỷ, tam thúc đang gõ cửa bên ngoài.”
Nguyễn thị vừa nghe liền thầm kêu một tiếng, “Hỏng rồi, khẳng định là ngửi được mùi thơm liền lại đây.”
Bà bà không ở nhà, nàng căn bản là không phải đối thủ của tam đệ tam đệ muội, mỳ này sẽ giữ không nổi mất rồi.
Đại Hổ vội vàng nói, “Ta mang bồn giấu vào trong phòng nhé.”
Tam Nha lắc đầu, “Không được, bà nội nói tam thúc là mũi chó đấy.”
Ba người gấp đến độ xoay quanh, ngày thường trong nhà cũng không có thứ gì ăn ngon cả, lại có lão thái thái tọa chấn, Lộ Tam Trúc cũng không dám tới.
Thư Dư lại rất bình tĩnh, thậm chí cầm một cái chén lớn mang ra, gắp ra một phần từ trong đó.
Ngay sau đó nói với Đại Hổ, “Đệ đi mở cửa đi, để cho Tam thúc tiến vào.”
“A?” Đại Hổ sửng sốt một chút, sau đó vội giải thích cho nàng, “Nhị tỷ, tỷ không biết tính tình của tam thúc đâu, hắn sẽ……”
“Tỷ biết chứ.” Thư Dư cười nói, “Là tỷ cố ý làm nhiều mỳ đấy, tỷ biết hắn chắc chắn sẽ tới.”
Ba người ở đây đều phát ngốc, nhị tỷ có ý gì a?