Lộ Đại Tùng không nhìn các thôn dân, hắn buông Lộ Tam Trúc ra, cảnh cáo một câu, “Lúc này nhị đệ muội các nàng vừa mới đoàn tụ, ngươi không có việc gì thì đừng có mà đi quấy rầy, có nghe hay không? Về nhà ngươi đi.”
Hắn ngoài ruộng còn có việc, nên không thể ở lại lâu, trừng mắt nhìn Lộ Tam Trúc sau đó rời đi.
Nhưng mà lần này bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Nhị Nha tìm trở về dù sao cũng là việc cực kỳ vui mừng, Lộ Đại Tùng vẫn cảm thấy rất cao hứng.
Mắt thấy không còn bóng dáng Lộ Đại Tùng, Lộ Tam Trúc mới hừ một tiếng, hướng về phía sau lưng hắn ‘ phi ’ một tiếng, “Đại ca thật quá âm hiểm, chính mình phải đi thì cứ đi đi, còn chặn đường phát tài của ta.”
Lương thị hướng hắn chớp chớp mắt, “Yên tâm đi, chúng ta vừa rồi tốt xấu gì cũng giúp nhị tẩu một phen, đứng về phía nàng vạch trần Nguyễn bà tử kia tính kế. Phần tình cảm này, Nhị Nha nên nhớ rõ mới phải?”
“Cần phải nhớ rõ chứ, không nhớ ta cũng sẽ đến nhắc nhở nàng.” Lộ Tam Trúc hừ hai tiếng, nhìn về phía cổng nhà Lộ Lão Nhị, xua xua tay, “Được rồi, chúng ta về nhà trước đã, cứ cho các nàng một chút thời gian hảo hảo ôn chuyện đi. Trễ chút chúng ta lại đến, lộ mặt trước Nhị Nha kia nhiều chút. Cũng may mắn Nhị Nha thật sự là cái Thư tiểu thư kia, nhìn dáng vẻ chính là người có tiền, sau này quay lại tiếp tế chúng ta – thúc thúc thẩm thẩm bần cùng này của nàng một chút cũng là việc đương nhiên.”
Lương thị gật gật đầu, hai vợ chồng trong lòng nghĩ đến là đẹp, cười hắc hắc đi vào nhà.
Mà lúc này Thư Dư đang bị bọn họ nhớ mong lại bị Nguyễn thị lôi kéo vào phòng.
Vừa vào cửa, Nguyễn thị lại nhịn không được muốn khóc, một bàn tay gắt gao bắt lấy nàng, “Nhị Nha, mấy năm nay con sống có tốt không? Người mua con đi có bạc đãi con không, sao con tìm được nơi này, cha mẹ nuôi của con đâu? Bọn họ……”
Nàng hỏi vừa nhanh vừa vội, Thư Dư cũng không ngắt lời, chờ nàng hỏi xong, mới chậm rãi nói, “Con rất tốt, người xem bộ dáng này của con cũng không giống như người chịu khổ cực đúng không? Năm đó người mua con vốn muốn một nam hài, thấy con là nữ nhi, liền tùy tay tặng con cho người khác, cha mẹ nuôi đối xử với con khá tốt, bọn họ coi con như con gái ruột. Hai năm trước bọn họ ngoài ý muốn đã qua đời, mới đem thân thế thật sự nói với con, để con đi tìm người thân.”
Thư Dư cũng không muốn nói sự tình của Thư gia cho các nàng, chỉ có thể tự sắp xếp lý do một chút, “Con cũng là mấy ngày hôm trước mới biết thân thế thật sự của mình nên muốn đến nhìn một chút. Xin lỗi, ngay từ đầu không nhận các người, là do con cũng không xác định được mọi người có chào đón con hay không……”
“Chào đón chứ, đương nhiên là chào đón con rồi.”
“Ân, con biết.”
Nguyễn thị nghe nói nàng sống cũng không quá tồi, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ tay nàng nói, “Ít nhiều gì cũng nhờ ơn cha mẹ nuôi con, chờ sau khi chúng ta yên ổn, nương sẽ cùng con đi thăm bọn họ.”
Thư Dư, “……” Đi nơi nào thăm bây giờ.
Nàng chỉ có thể hàm hồ gật gật đầu, tránh đi tầm mắt của Nguyễn thị.
Ngay sau đó, liền thấy Tam Nha cùng Đại Hổ đứng ở một bên vẫn luôn tập trung tinh thần đánh giá nàng.
Vừa thấy bọn nó cũng không có biểu tình khác lạ gì, Thư Dư liền nhịn không được cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn, cười vẫy tay với bọn nó, “Làm sao vậy? Tỷ là nhị tỷ của mấy đứa, mấy đứa không vui sao?”
“Không có không vui đâu, muội rất vui đấy, thật giống như, giống như đang nằm mơ vậy.” Tam Nha nhỏ giọng nói chuyện, thật cẩn thận tiến lại đây, sau đó vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng chạm vào nàng.
Đại Hổ cũng ở một bên dùng sức gật đầu, sợ Thư Dư hiểu lầm là bọn nó không vui rồi lại đi mất.
Nguyễn thị vui sướиɠ nhìn tỷ đệ ba người ở chung, đúng lúc này bên ngoài viện truyền đến tiếng đập cửa.