Lộ Đại Tùng nói, biểu tình nghiêm túc nhìn lại về phía Nguyễn thị, “Nhị đệ muội, ngươi xác định chưa? Nàng thật sự là Nhị Nha.”
“Ta xác định, vô cùng xác định, nàng đúng là Nhị Nha đó.” Nguyễn thị vội vội vàng vàng gật đầu, gắt gao bắt lấy tay Thư Dư. Ánh mắt nhìn về phía Lộ Đại Tùng mang theo đầy sự đề phòng, sợ hắn nói muốn để Thư Dư rời đi.
Lộ Đại Tùng vốn còn muốn nói một hai câu, thấy thế tức khắc nghẹn họng, chỉ có thể cụt lủn nói, “Vậy là tốt rồi, tìm được là tốt rồi, nhiều năm như vậy, cuối cùng một nhà đoàn tụ cũng được đoàn tụ. Vậy…… Chúng ta đi trước đây, các ngươi vừa mới nhận lại nhau, chắc chắn là có rất nhiều lời muốn nói. Chờ nương cùng lão Nhị trở lại thì chúng ta lại cùng nhau nhận thân.”
Hắn đương nhiên hy vọng cô nương trước mắt này chính là Nhị Nha, mấy năm nay hắn đã tận mắt chứng kiến lão Nhị như thế nào từ cuộc sống dư dả biến thành bộ dáng như hiện giờ.
Lão Nhị vốn là người chịu khó, lúc còn nhỏ bởi vì con người ổn trọng còn được người ta thu làm học đồ, sau khi xuất sư thành thân thì hắn là người kiếm được nhất tiền nhiều. Nhị đệ muội lại cần mẫn, có thể nói là trước khi Nhị Nha bị trộm mất, lão Nhị là người có cuộc sống tốt nhất trong ba huynh đệ bọn họ.
Khi đó tình cảm của huynh đệ bọn họ cũng khá tốt, nhưng lão Nhị một hai phải tìm về Nhị Nha, một hai năm cũng thôi đi. Đây vừa tìm chính là mười mấy năm, nhà ai có thể chịu nổi lăn lộn như vậy? Không được bao lâu nhà lão Nhị càng ngày càng rách nát, còn chạy vạy vay tiền.
Chính hắn cũng có gia đình, thê tử cho mượn một lần liền không vui. Lúc ấy nương cũng đang ở cùng lão đại là hắn, kết quả lão thái thái luôn lấy phần đồ ăn của mình đi tiếp tế lão Nhị, thê tử cự cãi với lão nương vài lần, lão nương liền dứt khoát đi theo lão Nhị.
Huynh đệ bọn họ tự nhiên cũng trở nên xa cách lẫn nhau, thậm chí cả lui tới cũng rất ít.
Nghĩ vậy, Lộ Đại Tùng không khỏi thổn thức, hắn nhìn về phía Thư Dư, “Nhị……” Đối diện với gương mặt kia của nàng, Lộ Đại Tùng như thế nào cũng không thốt ra nổi cái tên Nhị Nha này.
“Gọi ta là Thư Dư là được rồi, ta là Lộ Thư Dư.” Thư Dư là tên của nàng trước khi xuyên qua, ở Thư gia nàng tên là ‘ Thư Vũ ’, tuy rằng cùng âm, nhưng chữ lại khác nhau.
Nguyễn thị vừa nghe nàng nói, trên mặt càng vui mừng rõ ràng, Nhị Nha vừa rồi nói nàng họ Lộ đấy.
Lộ Đại Tùng cũng không khỏi giãn mi ra, cười nói, “Được, Thư Dư, vậy ngươi hãy tâm sự với nhị đệ muội cho tốt, nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn không từ bỏ việc tìm ngươi. Chúng ta đi trước đây.”
Nói xong, Lộ Đại Tùng gọi vợ chồng Lộ Tam Trúc rời đi.
Lộ Tam Trúc không vui, “Đại ca, ta ở lại đây cùng cháu gái bồi dưỡng tình cảm chứ.”
Lộ Đại Tùng nhíu mày, “Tình cảm cái gì mà tình cảm? Đừng cho là ta không biết chút tâm tư này của ngươi, đi về cùng ta.”
“Không phải, đại ca, ta rất là chân thành mà.”
Lộ Đại Tùng căn bản không thèm nghe lời hắn, tóm lấy cổ áo hắn rồi lôi luôn ra ngoài.
Lộ Tam Trúc ngày thường thủ đoạn gian dối không thích làm việc, cùng với người hàng năm ngốc ở trong đất làm việc nặng Lộ Đại Tùng là không thể so sánh, giãy giụa cách mấy cũng không thoát ra được, chỉ có thể bị kéo ra khỏi cổng.
Lương thị nhìn mấy người Thư Dư, lại nhìn trượng phu đang bị lôi đi, hung hăng dậm chân một cái, ném xuống một câu, “Nhị tẩu chúng ta đi về trước vậy, ngày khác lại đến nhìn xem cháu gái.”
Ba người cứ như vậy trước sau ra khỏi sân nhà Lộ Nhị Bách.
Bên ngoài kỳ thật còn có không ít thôn dân đang vòng vo không muốn đi, người nào cũng hướng về phía này nhìn một cái liếc một lần, đối với việc Lộ gia tìm về được nữ nhi đã thất lạc mười mấy năm tò mò không thôi.
Đặc biệt là biểu hiện của Thư Dư không có chút bộ dáng nghèo túng nào, bọn họ đều cảm thấy Lộ lão nhị đây là khổ tận cam lai, muốn phát đạt rồi.
Nhìn thấy Lộ Đại Tùng đi ra, một đám vội làm bộ làm tịch như người qua đường, nhìn trời nhìn đất xem góc tường.”