Tiểu Thư Dư ban đầu cũng cho là như vậy, nàng muốn được mẹ ruột để mắt nên luôn cố gắng thật nghe lời, thật cẩn thận không khóc không nháo. Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì, Tiết di nương càng chán ghét nàng hơn, đối xử với nàng đánh mắng không nói, lại dùng lời nói nhục nhã đả thương lòng nàng.
Hiện giờ, hết thảy đều được giải thích .
Thư Dư mắt thấy người Thư Gia đều rời đi, lặng lẽ bơi tới bên bờ hồ, từ trong đám sen chui ra.
Cũng may Lão thái thái không muốn làm to chuyện này nên sớm đã cho bọn hạ nhân trở về, dọc theo đường đi cũng không đυ.ng phải người nào.
Nhưng vì vài câu di ngôn trước lúc lâm chung của nàng mà ngọn đèn trong sân viện bọn họ vẫn chưa tắt, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh cãi vã, mơ hồ còn giống như nghe được âm thanh hô Lão thái thái ngất xỉu.
Thư Dư cười cười, lần mò quay về sân viện của mình, tìm bộ quần áo sạch sẽ để thay, thu thập mấy thứ không đáng chú ý, sau đó quen thuộc nhảy ra khỏi đại môn Thư Gia.
Lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, trên đường cũng có vài người đi đường.
Qua một khắc nữa sẽ ra khỏi cổng thành Đông An Phủ, Thư Dư dự định sẽ ra khỏi thành.
Thư gia đêm nay không mò được thi thể của nàng chắc chắn sẽ âm thầm cho người tìm kiếm. Nhưng hiện giờ Thư gia ốc còn không mang nổi mình ốc, đêm hôm qua nàng nói những lời đó cũng đủ làm Thư gia náo loạn một phen .
Thư Dư đang chuẩn bị xuất phát, lại nhìn đến cách đó không xa có một vị đạo cô đang đứng.
Đạo cô kia nhìn hơi quen mắt, hình như là người của Đông Thanh Quan cải trang. Thư Dư nghi hoặc, đạo cô kia đã tiến đến giao cho nàng một cái hộp.
"Thí chủ, đây là thứ quan chủ phân phó bần đạo giao cho người."
"Đông Thanh sư phụ?"
Một năm trước, thời điểm Thư Dư đi theo Thư gia đến Đông Thanh Quan dâng hương cầu phúc, không cẩn thận rơi xuống vách núi, linh hồn trong cơ thể mới có thể đổi thành nàng bây giờ.
Vì thế, nàng ở Đông Thanh Quan tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới trở về.
Tromg lúc dưỡng thương có cùng Đông Thanh Quan quan chủ quen biết. Thư Dư nhìn ra vị quan chủ này không phải người thường, có chút bản lĩnh, nhất là trên lĩnh vực xem tướng số, cực kỳ linh nghiệm.
Thư Dư có chút hứng thú, đi theo nàng học nửa tháng nhìn mặt đoán ý, cũng ngầm gọi vài tiếng sư phụ.
Đạo cô gật đầu, nói, "Sư phụ đi vân du, trước khi đi giao cho bần đạo đứng ở đây chờ, nếu thấy thí chủ xuất môn, thì đem chiếc hòm này giao cho thí chủ."
Thư Dư cảm thấy kỳ quái, mở chiếc hòm ra, bên trong có một phong thư, còn có. . . . . . Hộ tịch đi đường? ?
Sao sư phụ biết nàng sẽ dùng đến thứ này?
Thư Dư vội đem bức thư mở ra, trên giấy chi chít nét chữ của Đông Thanh sư phụ.
"A Dư, khi con đọc được phong thư này, sư phụ đã rời đi rồi. Đi tìm cha mẹ thân sinh của con đi, có chút nợ nần nếu không trả hết, đeo trên lưng con sẽ làm con nửa bước khó đi. Đây là địa chỉ của cha mẹ con, có cả tên đấy, bảo trọng."
Đồng tử Thư Dư hơi co lại, đến đêm qua nàng mới biết được chính mình không phải Thư gia nữ nhi, thế mà ngay cả cha mẹ thân sinh của nàng là ai đang ở nơi nào đều biết hết.
Thầy tướng số xem tướng có thể chính xác đến mức này sao?
Thư Dư cảm thấy có chút không thích hợp, nàng cất phong thư đi, lại hỏi đạo cô trước mặt, "Trước khi Quan chủ rời đi có nói gì nữa không?"
"Sư phụ nói, nếu thí chủ vẫn còn nghi vấn thì đến địa chỉ trong thư xem một chút sẽ biết." Đạo cô dừng một chút, đột nhiên nâng mắt nhìn nàng một cái, âm thanh càng lúc càng nhỏ đi, "Sư phụ còn nói, Thư gia biết được thân phận của người, cũng là do nàng tiết lộ, kỳ thật bần đạo đã đợi người ở đây hai ngày rồi."
Thư Dư, ". . . . . ."
Do người làm việc này ?
Không thể nói trước với nàng à? Tiết lộ tin tức cho Thư gia là cái quỷ gì?
Thư Dư trên mặt bình tĩnh, ‘ ba ’ một tiếng sập hòm lại, quay đầu bước đi.