Chỉ là không đợi Lộ Đại Tùng vào cửa, Nguyễn bà tử trong viện đã phản ứng lại, hai ba bước chạy đến trước mặt Thư Dư.
Thư Dư còn tưởng bà ta muốn chửi ầm lên, không nghĩ tới Nguyễn bà tử lại hướng về phía nàng nở nụ cười, “Ngươi chính là Thư tiểu thư phải không? Hiểu lầm hiểu lầm, đây thật sự là Nhị Nha, Thư tiểu thư buông nàng ra trước đã, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Thư Dư hồ nghi quay đầu, “Ngươi biết ta?”
“Biết biết, đây không phải là nghe người ta nói Lộ gia có quý nhân tới sao? Sáng sớm liền đưa con rể kia của ta đi huyện thành trị chân. Ai u, nữ nhi của ta cũng coi như là khổ tận cam lai. Ngươi xem, có ngươi là quý nhân tương trợ, lại tìm về nữ nhi thất lạc nhiều năm, những ngày lành còn đang ở phía sau kìa.”
Thư Dư rốt cuộc đã hiểu Nguyễn bà tử xuất hiện ở chỗ này là đang mưu tính cái gì rồi.
Hóa ra là đánh chủ ý lên nàng.
Lúc Lộ gia không có tiền thì không tới, vừa nghe nói bọn họ có khả năng sắp thay đổi khí vận, liền lập tức mang theo cái hàng giả xuất hiện ở chỗ này tính toán móc nối lại quan hệ thông gia?
Nguyễn bà tử cười đến nếp gấp trên mặt đều có thể kẹp chết ruồi, “Thư tiểu thư, chân con rể kia của ta thế nào rồi? Sao không thấy hắn cùng bà thông gia trở về đây?”
“Bọn họ có về hay không quan hệ gì đến ngươi?” Trước mắt người này chính là đầu sỏ năm đó đem Nhị Nha trộm ra bán cho Thư gia, Thư Dư càng nhìn bà ta càng thấy chán ghét, “Ngươi nhanh chóng mang theo cái hàng giả này của ngươi cút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí.”
“Ngươi……” Nguyễn bà tử bị nàng không cho mặt mũi như vậy, ý cười trên mặt căn bản không duy trì nổi nữa.
Trên mặt đất cô nương kia đã bò dậy, vừa rồi đã được hưởng qua thủ đoạn của Thư Dư, lần này không dám lại trực tiếp nhào lên đánh nữa.
Nhưng vẫn là tránh ở phía sau Nguyễn bà tử kêu gào nói, “Ngươi người này có phải có bệnh hay không, đây là chuyện nhà của chúng ta, ngươi một ngoại nhân dựa vào cái gì đến quản. Ta cũng không quen biết ngươi, ngươi dựa vào cái gì nói ta là giả? Nơi này là nhà ta, người nên cút đi là ngươi mới phải.”
“Đúng vậy, Thư tiểu thư, ngươi một người ngoài, căn bản là không hiểu chuyện của Nhị Nha, ngươi dựa vào cái gì nói những lời này. Nữ nhi của ta thật vất vả lắm mới tìm được hài tử, ngươi nếu là khách của Lộ gia thì nên chúc phúc mới đúng, rồi đưa chút lễ gặp mặt gì đó. Nhưng ngươi khen ngược, chẳng những câu nào cũng nói hàng giả, ngươi còn động thủ, cái này ở đâu có lý cơ chứ.”
Nguyễn bà tử cũng không thèm vờ vịt nữa, giương giọng phụ họa.
Còn quay đầu nói với các thôn dân bên ngoài, “Mọi người tới phân xử một chút, các ngươi nói xem, người làm nương như con ta chẳng lẽ còn không rõ con mình hơn một người ngoài như nàng chắc? Nữ nhi của ta cũng chưa nói cái gì, nàng lại ở chỗ này đương gia làm chủ, vừa đánh vừa mắng, còn không khách khí với thông gia đứng đắn ta đây. Ai không biết còn tưởng rằng ngươi là nữ chủ nhân Lộ gia luôn đấy, có phải hay không a?”
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, tử lượng tin tức trong lời nói của Nguyễn bà tử này thật lớn mà.
Chẳng lẽ này Thư tiểu thư ở bên ngoài này còn coi trọng Lộ Nhị Bách tuổi đã lớn lại còn què chân?
Không có khả năng không có khả năng không có khả năng.
Mọi người nhanh chóng lắc đầu, Lộ Đại Tùng thật sự nghe không nổi nữa, từ bên ngoài đi đến, trừng mắt về phía Nguyễn bà tử, “Ta thấy người đang nói hươu nói vượn là ngươi mới đúng, năm đó ngươi là người làm ra những chuyện đó mà bây giờ còn có thể hảo tâm thật sự đem Nhị Nha tìm về? Ta lại cảm thấy lời của Thư tiểu thư nói có chút đạo lý đấy.”
Nguyễn bà tử lại không sợ Lộ Đại Tùng, đương trường cười lạnh một tiếng, “Nha nha nha, ngươi cảm thấy? Ngươi cùng Thư tiểu thư quen nhau sao? Các ngươi rất quen thuộc sao? Vẫn là người chẳng có quan hệ gì, nàng gì chứng cứ đều không có liền nói Nhị Nha là hàng giả, có cái rắm đạo lý.”