Từ đại phu ‘ ân ’ một tiếng, lại liếc mắt đánh giá mấy người một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Thư Dư.
“Nếu muốn chữa, vậy có vài lời ta phải nói trước. Tiền khám tiền thuốc ở chỗ này của ta đều không thấp, có lẽ các ngươi hẳn là đã hỏi thăm qua rồi. Không nói đánh gãy xương cốt rồi nối lại một lần nữa, chính là kế tiếp điều trị cũng còn phải tiếp tục tiêu tiền. Ta tính ra trước cho các ngươi một chút, để hoàn toàn chữa khỏi thì sẽ không thấp hơn mười lăm lượng bạc.”
Thư Dư còn chưa kịp mở miệng, lão thái thái cùng Đại Ngưu đều hung hăng hít vào một ngụm khí lạnh.
Mười lăm lượng?
Đây chính là bán bọn họ đều lấy không ra a.
Lão thái thái còn tưởng rằng nhiều nhất cũng tầm sáu bảy lượng là đủ rồi, như vậy cả nhà bọn họ cũng nhau nỗ lực, cắn răng một chút cũng sẽ trả lại được thôi.
Hiện giờ nghe ý của Từ đại phu, mười lăm lượng vẫn chỉ là tính sơ sơ, chưa biết sau này còn phát sinh thêm tiền nữa không.
Cái chân này, làm gì có nhà người thường nào dám chữa, không khỏi quá lỗ rồi.
Từ đại phu cũng mặc kệ phản ứng của mấy người, hắn nhìn ra được nơi này là Thư Dư làm chủ cho nên cũng nói với nàng, “Các ngươi yên tâm, tuy rằng tiền khám bệnh không thấp, nhưng thuốc ta cho hắn dùng đều là thuốc tốt, hơn nữa cũng bảo đảm sẽ chữa khỏi hoàn toàn chân của hắn.”
Lão thái thái vội vàng hỏi, “Chúng ta có thể dùng thuốc rẻ hơn thay thế được không?”
Thư Dư lại ngăn lão thái thái lại, “Không, cứ dùng thuốc tốt đi, chuyện tiền khám bệnh không cần phải lo lắng. Từ đại phu cứ việc chữa trị, chỗ này là năm lượng bạc, làm phiền Từ đại phu bắt đầu đi.”
“Thư……” Lão thái thái còn muốn nói tiếp, Thư Dư hướng về phía nàng lắc đầu, “Chân của Lộ thúc không thể tiếp tục trì hoãn, chỉ có chữa khỏi chân này thì những ngày sau của các ngươi mới có thể càng ngày càng tốt lên.”
Từ đại phu gật đầu, “Vị cô nương này nói đúng đó, chữa khỏi chân thì mới có về sau.”
Hắn vẫy tay một cái gọi dược đồng lại đây, cùng Đại Ngưu nâng Lộ Nhị Bách đến bên trong.
Thư Dư cùng lão thái thái đều ở bên ngoài, Đại Ngưu cũng ở bên trong hỗ trợ.
Đập gãy xương cốt rồi nối lại một lần nữa, chỉ nghĩ thôi cũng biết đau đớn cỡ nào rồi.
Thuốc gây tê hiện giờ hiệu quả lại thật sự chẳng ra gì, lúc bên trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Lộ Nhị Bách, lão thái thái sợ tới mức chân đều nhũn cả ra.
Thư Dư nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy bà, “Chúng ta qua bên kia ngồi một chút đi.”
Nơi này hiệu quả cách âm không tốt lắm, không chỉ bên trong y quán mà người đi ngoài đường đều có thể nghe thấy được. Thư Dư đều thấy được người qua đường đang đi phải run lên một chút, hoài nghi mà nhìn vào trong y quán đấy.
Một hồi lâu, Đại Ngưu đi ra trước, hắn là bị Từ đại phu đuổi ra ngoài. Sắc mặt hắn trắng bệch, phảng phất như đã chịu đả kích rất lớn vậy.
Lão thái thái rót cho hắn một chén nước, hắn ừng ực uống xong, trong lòng còn sợ hãi mở miệng, “Bà nội, không có việc gì đâu, Từ đại phu nói chân của Nhị thúc đã nối lại lần nữa rồi, bây giờ phải cố định chân Nhị thúc lại. Nhưng Từ đại phu cũng nói, nhị thúc hiện tại không thể di động, tốt nhất là ở lại bên trong y quán vài ngày, chờ ổn định rồi mới được trở về.”
“Ở lại y quán?” Lão thái thái nhăn mày lại một chút, nghĩ nghĩ nói, “Vậy cũng được, hôm nay ta ở lại chiếu cố hắn. Đại Ngưu à, chút nữa con đem xe bò về trả cho nhà thôn trưởng nhé, lại nói một tiếng cho nhị thẩm con yên tâm.”
“Được ạ.”
Lão thái thái liền lại nhìn về phía Thư Dư, “Thư tiểu thư ngươi…… Có tính toán gì không?”
“Ta cũng trở về Thượng Thạch thôn đi.” Nàng hôm qua đi Thượng Thạch thôn cũng đã muộn, có một số việc còn không quá hiểu biết, nếu lão thái thái cùng Lộ Nhị Bách đều ở lại huyện thành, thì nàng quay lại sẽ đi hỏi thăm một chút.
Nhưng mà Thư Dư không biết chính là, đúng bởi vì nàng nổi lên suy nghĩ này mới tránh cho Lộ gia phát sinh tai họa một lần nữa.