Phải biết rằng mấy năm nay, lão Nhị không ngừng tìm kiếm Nhị Nha không rõ sống chết, lại gãy chân, những người có thể vay tiền đều đã vay rồi, hiện giờ dù là thân huynh đệ cũng không cho hắn mượn tiền.
Lão thái thái trút được một cọc tâm sự, đến bước chân cũng nhẹ nhàng lên hẳn, chỉ chốc lát sau liền đi ra cửa.
Tam Nha cũng ra cửa, Đại Hổ đến bây giờ còn chưa trở về, nàng lại đi tìm xem xem.
Thư Dư cười cười, thu hồi tầm mắt, liền nhìn thấy Nguyễn thị lại dùng ánh mắt tha thiết vừa rồi kia nhìn chính mình.
Lộ Nhị Bách cũng cảm nhận được, hắn không khỏi duỗi tay kéo Nguyễn thị một chút, thấp giọng nói, “Mẹ bọn nó, nàng đi nấu cơm đi.”
Nguyễn thị lại hít sâu một hơi, thế nhưng không để ý tới Lộ Nhị Bách, lại hỏi Thư Dư, “Thư tiểu thư, ngươi, nhà ngươi còn có ai khác không? Cha mẹ ngươi là ai? Ngươi tuổi nhỏ, sao lại một mình đến Thượng Thạch thôn, cũng không có người đi cùng ngươi sao?”
Lộ Nhị Bách không khỏi mở to hai mắt nhìn, thanh âm cũng trầm thêm vài phần, “Mẹ bọn nó, nàng hỏi cái này làm cái gì? Đây đều là việc riêng của Thư tiểu thư sao có thể tùy tiện hỏi thăm chứ?”
Nguyễn thị lại vẫn không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi Thư Dư, “Thư tiểu thư, ta có thể hỏi một chút được không, trên cánh tay trái của ngươi có phải có hai cái nốt ruồi, ta……”
Lộ Nhị Bách hít một ngụm khí lạnh, quát lớn ra tiếng, “Mẹ bọn nó, nàng đừng có nói nữa.”
Nguyễn thị lại đột nhiên bụm mặt khóc lên, Lộ Nhị Bách nhất thời có chút không biết làm như nào cho phải.
Hắn xấu hổ nhìn về phía Thư Dư, nói, “Xin lỗi Thư tiểu thư, ngươi, ngươi cũng biết ta có một nữ nhi bị mất tích, mấy năm nay vẫn luôn đi tìm nàng. Đây cũng là một khối tâm bệnh của thê tử ta, ngươi cùng Nhị Nha tuổi sấp sỉ nhau, có lẽ nàng nhìn thấy ngươi liền nghĩ tới Nhị Nha, nên lời nói có chút không kiềm chế, xin lỗi.”
Hắn chống quải trượng đứng lên, một tay khác kéo Nguyễn thị, “Thư tiểu thư, ngươi cứ ngồi ở đây một lát, chúng ta đi phòng bếp xem chuẩn bị đồ ăn.”
Thư Dư trầm mặc gật gật đầu, cứ như vậy nhìn hai vợ chồng lảo đảo đỡ nhau ra khỏi nhà chính.
Cho đến khi không thấy thân ảnh bọn họ nữa, Thư Dư mới thở ra một hơi.
Nếu không phải Lộ Nhị Bách cắt ngang, vừa rồi nàng thật đúng là không biết phải trả lời như nào mới tốt.
Thư Dư vén tay áo bên trái lên, đúng là có hai cái nốt ruồi đen nhỏ trên đó.
Nàng hiện giờ còn chưa muốn nhận lại Lộ gia, tuy rằng đã biết Lộ gia không phải cố ý vứt bỏ nàng, hơn nữa mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm nàng, thậm chí vì tìm nàng mà làm cho trong nhà chỉ còn có bốn bức tường.
Nhưng nàng lại đang băn khoăn đến cốt truyện cường đại trong sách, nàng bây giờ tuy là đã không còn quan hệ tới Thư gia, nhưng ai biết được đến khi bọn họ bị lưu đày, mình có thể bị kết cục trong sách mạnh mẽ kéo trở về hay không.
Một mình nàng thì chẳng sợ, vạn nhất còn liên lụy đến Lộ gia thì phải làm sao bây giờ?
Lộ gia không xuất hiện trong sách, cho nên kết cục như thế nào, ai cũng không biết.
Thư Dư mới nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khóc thất thanh của Nguyễn thị.
Nàng ngẩn ra, phòng bếp ở vị trí bên trái, nàng mơ hồ còn có thể nghe được tiếng bọn họ nói chuyện.
Lộ Nhị Bách hình như đang trấn an Nguyễn thị, nhưng người luôn luôn nhát gan lí nhí như Nguyễn thị lại không khỏi kích động lên, “Ta không có si ngốc. Chàng không biết, Bách ca chàng không biết, lúc vừa nhìn thấy nàng ở cổng, ta nhìn Thư tiểu thư nắm tay Tam Nha xoay người lại, thời điểm nhìn các nàng cười nói, ta phảng phất như thấy được Đại Nha đang nói chuyện cùng Tam Nha vậy.”
Nguyễn thị nói, “Bách ca, chẳng lẽ chàng không phát hiện ra Thư tiểu thư rất giống Đại Nha sao? Tuy rằng, tuy rằng Đại Nha gầy hơn, đen hơn, tuổi cũng lớn hơn chút. Nhưng chàng cẩn thận ngẫm lại đi, cái mũi cùng đôi mắt của Thư tiểu thư, có phải rất giống Đại Nha không?”