Thư Dư không phải đại phu chân chính nên nàng chỉ có thể nhìn ra được tới đó.
Nhưng nàng dám khẳng định, chân của Lộ Nhị Bách bị thương tuyệt đối không có nhẹ nhàng như lời của cái lang trung gì đó kia nói.
Nàng nhíu nhíu mày, “Chân này của Lộ thúc, chính là do Nghiêm lang trung này nối sao?”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Lão thái thái hung hăng nói, “Ta đã nói họ Nghiêm này không đáng tin cậy, chân này đều trị một năm rồi cũng không thấy tốt lên, quả nhiên là cái đồ lang băm chiếm hầm cầu không ị phân, chiếm ổ gà không đẻ trứng, ta phi.”
“Khụ khụ, nương.” Lộ Nhị Bách ngượng ngùng ho nhẹ hai tiếng.
Lão thái thái vội im miệng, không tiếp tục nói lời tục tĩu nữa. Chỉ là nghĩ lại lại hỏi, “Vậy Thư tiểu thư, ngươi có thể chữa trị lại cho lão Nhị nhà ta không?”
Thư Dư lắc đầu, “Nếu là chân lúc vừa mới nối lại thì ta sẽ nắm chắc đập ra rồi bó lại. Nhưng hiện tại đã qua lâu như vậy rồi vẫn nên tìm đại phu chuyên môn nối xương thì tốt hơn. Các ngươi biết bên này có ai y thuật cao minh về phương diện này không?”
“Đại phu chuyên môn nối xương?” Lão thái thái nhíu mày, Nguyễn thị thật ra vẫn luôn chưa từng mở miệng nói chuyện lại nhỏ giọng đáp một câu, “Ở huyện thành chúng ta có đại phu họ Từ, am hiểu nối xương.”
Lão thái thái trừng nàng liếc mắt một cái, “Từ đại phu kia lợi hại thì có lợi hại, nhưng hắn định tiền khám bệnh cao như vậy, người bình thường sao mà trả nổi? Ngươi nhìn nhà của chúng ta xem, đem ngươi bán cũng không đủ tiền thuốc.”
Nguyễn thị rụt rụt cổ, tức khắc không dám lên tiếng.
Tiền khám bệnh tốn nhiều?
Thư Dư hỏi, “Tốn bao nhiêu tiền?”
“Không nói tới tiền thuốc sau này, chỉ riêng tiền xem bệnh nối xương, ta nghe nói phải từng này số.” Lão thái thái vươn một bàn tay, khoa tay múa chân khoa tay múa chân, “Người bình thường sao mà dám tới chứ?”
“Năm lượng bạc?” Thư Dư trên người còn có tiền, Lộ Nhị Bách là vì cứu nàng mới bị thương chân, chi phí khám chữa vốn dĩ cũng nên do nàng bỏ ra.
Lão thái thái gật đầu.
Thư Dư vừa muốn mở miệng, cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu đau của Tam Nha.
Thanh âm này chỉ là vang lên một chút, rất nhanh lại dừng lại.
Nhưng trong phòng mấy người đều nghe được, Thư Dư trước tiên liền chạy đi ra ngoài. Nguyễn thị theo sát sau đó, lão thái thái cũng nghĩ đi ra xem, có thể thấy được Lộ Nhị Bách đứng dậy cố hết sức, lại giữ lại, đỡ hắn ngồi xuống trước đã.
Thư Dư còn chưa chạy đến cổng đã nghe thấy một tiếng trẻ con kiêu ngạo vang lên, “Ha ha ha ha, sửu bát quái, ngươi còn dám nói dối. Ngươi cũng không nhìn xem nhà ngươi đều nghèo thành cái dạng gì, cái đồ nghèo kiết hủ lậu nhà ngươi mà còn có thể ăn đường chắc? Có mà uống một ngụm nước đường đều chỉ có trong mơ mà thôi.”
Lời này thật sự rất gọi đòn, chạy đến gần, Thư Dư mới phát hiện nói chuyện chính là tên tiểu mập mạp, rung đùi đắc ý khoe khoang với Tam Nha một trận, trong tay cầm một khối đường, “Nhìn thấy không, cái này mới là đường, nương ta hôm nay đi huyện thành mang về cho ta đấy, ngọt tư tư, ngươi chắc chắn là thấy còn chưa từng thấy qua đúng không? Ngươi hiện tại chẳng những là sửu bát quái, ngươi còn là.”
Tam Nha ngồi dưới đất, nước mắt ở hốc mắt đang đảo quanh, nhưng vẫn đều chịu đựng không khóc ra tiếng.
Nàng thuần thục đứng lên, ngạnh thanh âm, tuy rằng âm lượng vẫn là rất thấp, nhưng lại thập phần kiên định, “Ta không có, ta không phải yêu tinh nói dối.”
“Ngươi chính là yêu tinh nói dối, ngươi lại nói mạnh miệng nữa đi, ta liền đánh ngươi.”
Tiểu mập mạp trừng mắt, vặn vẹo khuôn mặt đầy thịt, múa may tay uy hϊếp nàng.
Tam Nha rất sợ hắn, nhịn không được lui về phía sau một bước nhỏ.
Sau đó liền đυ.ng phải Thư Dư đứng phía sau, nàng ngơ ngác, ngẩng đầu lên.
Tiểu mập mạp cũng chú ý tới nàng, trên mặt tràn đầy biểu tình kinh ngạc, “Ngươi là ai? Sao lại ở trong nhà Nhị bá ta?”
Nhị bá? Cho nên đây là con trai nhà tam thúc ở đối diện?
Thư Dư đột nhiên hướng về phía hắn nở nụ cười ác liệt, lấy ra một viên đường, làm trò trước mặt tiểu mập mạp nhét vào trong miệng Tam Nha.