“Là ngươi??”
Một khắc nhìn thấy bộ dáng Lộ Nhị Bách kia, Thư Dư rốt cuộc đã hiểu Đông Thanh quan chủ viết lá thư kia cho mình có một câu nói kia là có ý gì.
Nàng, xác thật là thiếu nợ.
Không phải nguyên chủ lúc sinh thời nợ, là chính nàng thiếu một ân cứu mạng.
Một năm trước, nguyên nhân nàng xuyên đến thế giới này là do nguyên chủ rớt xuống vách núi dẫn tới.
Nàng khi đó mới vừa tỉnh lại, người treo trên vách núi, trên người đều là vết thương, cả người không có sức lực. Lộ Nhị Bách vừa hay đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh của nàng liền nhanh chóng bò lên cứu nàng xuống.
Nhưng vào lúc xuống được đến chân núi, lại có một tảng đá lớn từ bên trên lăn xuống, Lộ Nhị Bách mang theo nàng căn bản là trốn không thoát. Thời điểm cục đá nện xuống hắn liền đem nàng đẩy ra, chính mình lại bị tảng đá lớn đè trúng.
Chân của hắn chính là vào lúc ấy bị đập gãy.
Thư Dư khi đó mới vừa xuyên đến đây, cũng chưa rõ ràng trạng huống. Nhưng hành động của Lộ Nhị Bách lại làm nàng cực kỳ chấn động.
Nàng khó hiểu, lúc ấy nếu hắn trực tiếp ném nàng xuống, hoàn toàn có thể tự cứu lấy mình.
Bản thân Lộ Nhị Bách cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, chỉ nói là theo bản năng của mình mà hành động thôi.
Hiện giờ nghĩ lại, sợ là do cha con liền tâm, quan hệ huyết thống quá mức cường đại rồi.
Sau đó hai người đều hôn mê bất tỉnh, được người trong đạo quan tới tìm nàng tìm được mang về.
Sau khi Thư Dư tỉnh lại, trước tiên liền hỏi thăm tình trạng của Lộ Nhị Bách. Quan chủ nói hai người bọn họ vận khí không tồi, trong quan vừa lúc có vị du y y thuật cao minh đang ở, hai người đều không phải lo về tính mạng.
Thậm chí chân của Lộ Nhị Bách cũng được nối lại, chẳng qua yêu cầu cần phải tĩnh dưỡng một thời gian mới được.
Thương tích của Thư Dư tương đối nghiêm trọng, hôn hôn trầm trầm, hơn phân nửa thời gian đều đang hôn mê. Nàng có muốn đi xem Lộ Nhị Bách cũng không thể đứng dậy được, chỉ có thể chờ dưỡng tốt thân mình rồi đến nói lời cảm tạ báo đáp.
Khi đó người Thư gia lại đây dâng hương đều đã đi rồi, chỉ để lại Thư Dư cùng một tiểu nha hoàn làm việc lười biếng dông dài giúp nàng dưỡng thương.
Thư Dư ở Thư gia cũng không được coi trọng, người Thư gia trước khi đi căn bản là không ai thèm đi xem qua Lộ Nhị Bách, cũng không để trong lòng việc hắn cứu tiểu thư Thư gia. Đối với người Thư gia mà nói, chỉ là một cái bá tánh dân thường, lại không nguy hiểm đến tính mạng nên không đáng giá bọn họ đi gặp liếc mắt một cái.
Thư Dư cũng không cần, đây là mạng của nàng, nàng tự mình đi cảm tạ. Thời điểm nàng thanh tỉnh liền đưa tiền bạc trên người giao cho quan chủ, nhờ người giúp nàng đưa qua. Những việc khác thì chờ nàng có thể xuống đất lại nói.
Ai biết không quá hai ngày, quan chủ tới nói cho nàng biết Lộ Nhị Bách đã đi rồi.
Nghe nói Lộ Nhị Bách có một nữ nhi mất tích, mấy năm nay vẫn luôn tìm kiếm nàng. Hắn xuất hiện ở phụ cận Đông Thanh Quan cứu nàng, cũng là vì nghe nói nữ nhi có khả năng xuất hiện ở nơi đó.
Hắn cứu Thư Dư, đã trì hoãn mấy ngày, hắn sợ bỏ lỡ manh mối của nữ nhi nên gấp không chờ nổi liền rời khỏi đạo quan, đi xuống núi tìm.
Thư Dư lúc ấy chỉ biết hắn họ Lộ, tên gọi là gì lại không rõ ràng lắm, nhà không ở phủ thành.
Nàng muốn tìm hắn, căn bản như mò kim đáy bể.
Đông Thanh quan chủ biết được cũng không nhiều lắm, chỉ nói xương đùi của hắn đã được nối hoàn hảo, nếu như chịu khó bồi dưỡng thì không có vấn đề gì lớn.
Nhưng hiện tại Thư Dư nhìn Lộ Nhị Bách, hiển nhiên chân của hắn bệnh căn không dứt, chẳng những không tốt hơn mà ngày càng nghiêm trọng.
Đông Thanh quan chủ biết xem tướng, có lẽ cũng là sau khi nhìn tướng mạo của nàng và Lộ Nhị Bách mới nổi lên lòng nghi ngờ đi tra xét, cho nên mới biết thân sinh cha mẹ của nàng là ai đi?
Rất nhiều nghi hoặc trong lòng đã được giải đáp, Thư Dư hít sâu một hơi, đi về phía mấy người đang đứng.