Chương 8

Sau khóa tiếng Anh hôm ấy, nếu Trần Nhuế Sơ muốn gặp Đinh Ngạn Tư, đều phải chạy nửa vòng sân trường tới tòa Trí Hành nhìn trộm.

"Chân cậu ngày càng chắc đấy!" Đường Nghiên Thiếu trêu ghẹo, cô thật không biết mỗi ngày sau khi hết tiết Trần Nhuế Sơ lao ra ngoài đi đâu.

"Thật vậy sao? Xong rồi..." Trần Nhuế Sơ vội khom người xem cẳng chân, không biết có phải do tâm lý hay không, thật sự đã lớn hơn một chút.

"Buồn cái gì? Chân con kiến làm sao thô bằng chân voi!" Đường Nghiên Thiến cau mày xoa xoa chân mình, "Sao gần đây không thấy Lâm Hữu tới tìm cậu vậy?"

"Cậu không biết à? Cậu ấy đi tham gia khóa huấn luyện nghệ thuật gì đó, sắp về rồi." Lâm Hữu là bạn tốt của cô, nam sinh.

Hai tháng trước Lâm Hữu đi tham gia khóa huấn luyện, vô cùng vất vả, Trần Nhuế Sơ cũng không dám quấy rầy cậu. Còn nữa, gần đây bận chuyện phát sóng trực tiếp, cô cũng không có thời gian đi tìm cậu tám chuyện.

"Làm sao tớ biết! Cậu ấy là bạn thân của cậu, đâu phải bạn thân của tớ." Đường Nghiên Thiến búng ngón tay, khinh thường nhìn lại.

"Tính tình cậu ấy quái gở, lại hướng nội, tớ quen biết cậu ấy mười mấy năm mới trở thành bạn tốt." Trần Nhuế Sơ giải thích.

Đường Nghiên Thiến ừ ừ hai tiếng, không nói nữa.

...

Qua mấy ngày.

Trường học sắp tổ chức thi đấu bóng rổ, tuy đã lên lớp 12, trường học vẫn yêu cầu mỗi lớp đều phải tham dự.

Trần Nhuế Sơ vô cùng hưng phấn, mượn cuộc thi này, cô có thể quang minh chính đại đi xem Đinh Ngạn Tư chơi bóng rổ.

Đinh Ngạn Tư cũng giống rất nhiều thiếu niên, thích chơi game cũng thích vận động, cho nên dáng người của anh vô cùng tốt.

Hôm lớp 12/1 thi đấu, cô đặc biệt mặc một chiếc váy xinh đẹp, chải chuốt đuôi ngựa gọn gàng. Đường Nghiên Thiến thấy vậy, cười hì hì ép buộc phải tô son cho cô.

Trần Nhuế Sơ cùng Đường Nghiên Thiến tới sân bóng.

Đinh Ngạn Tư đang ở trong sân khởi động.

Anh mặc đồng phục trắng đen xen kỹ, cơ bắp trên cánh tay rõ ràng, cẳng chân thoạt nhìn cũng rất có sức lực. Trên trán có một băng vén tóc, tuy Trần Nhuế Sơ biết thứ đó dùng để hút mồ hôi, nhưng nhìn anh đeo lại càng cảm thấy soái.

Đinh Ngạn Tư vốn dĩ chỉ tập trung làm ấm người, sau đó Diêu Khiêm Bằng tới khoác vai anh, nâng cằm về một phía: "Em gái kia xinh thật."

Đinh Ngạn Tư lơ đãng nhìn qua.

Trần Nhuế Sơ.

Anh thở dài, dời ánh mắt đi, bắt lấy trái bóng trong tay: "Cũng thế thôi."

"Này, cô ấy có phải cũng tới xem mày không?"

Đinh Ngạn Tư lắc đầu: "Chắc không phải."

"Soái ca, tự tin về bản thân chút đi, trong số những người ở đây có ai đẹp trai bằng mày hả!" Diêu Khiêm Bằng vỗ vai anh.

Tất cả đều không thể so sánh.

Nhưng Trần Nhuế Sơ không phải nữ sinh bình thường, cô là chủ bá sắc tình, gặp đàn ông có khi nhiều hơn bạn học nữ, cũng chưa chắc là tới xem anh. Đinh Ngạn Tư chửi thầm.

Lùa bóng qua hai người, dừng lại trước vạch tuyến ba điểm, anh lưu loát ném bóng, vào.

Cảnh tượng này trong mắt nam sinh khác chỉ là bình thường, nhưng đối với nữ sinh thì chính là soái ca đang tỏa ra mị lực.

"A a a, soái quá, ném thật chuẩn!"

Nữ sinh hết đợt này tới đợt khác kinh ngạc cảm thán.

"Thôi đi, ném chuẩn xác thì có ích gì."

Nam sinh lảm nhảm ghen tị.

Trần Nhuế Sơ nghe vậy, không nhịn được mà thầm bênh vực Đinh Ngạn Tư.

Cuộc thi cứ thế mà bắt đầu.

Các thiếu niên thanh xuân dâng trào rơi mồ hôi trên sân bóng.

Rất nhiều người đang chạy, nhưng Trần Nhuế Sơ chỉ nhìn theo một người. Người xung quanh đều như những bóng mờ ảo, chỉ có Đinh Ngạn Tư là nhân vật chính trong màn hình 4k.

Không có gì bất ngờ, lớp 12/1 thắng.

Các tuyển thủ đổ mồ hôi đầm đìa, Đinh Ngạn Tư khom lưng đỡ đầu gối thở dốc, đồng phục ướt đẫm vì trọng lực mà trễ xuống, cổ áo rất lớn, có thể nhìn thấy l*иg ngực của Đinh Ngạn Tư.

Trần Nhuế Sơ nhìn chằm chằm, mặt trở nên nóng bóng.

Đột nhiên, nữ sinh cùng lớp đưa cho cô chai nước, hỏi: "Cậu có thể giúp tớ đưa cho anh chàng số 10 trên sân không?"

Đường Nghiên Thiến vừa lúc đi WC, chỉ có một mình Trần Nhuế Sơ. Cô nghi hoặc hỏi lại: "Tại sao cậu không đi?"

Nữ sinh cúi đầu thì thầm: "Tớ... Không dám. Cậu giúp tớ đưa cho anh ấy đi cứ nói là tớ đưa."

Trần Nhuế Sơ suy nghĩ một lúc, đồng ý.

Cô cầm chai nước đi đưa cho tuyển thủ số 10.

Tuyển thủ số 10 là nam sinh lớp 12/4 bên cạnh, đối thủ của 12/1.

Tuyển thủ số 10 thấy cô đưa nước, mặt nhất thời đỏ lên, gãi đầu: "Cảm ơn."

Trần Nhuế Sơ vội xua tay: "Không cần cảm ơn... Không phải tớ đưa, là cô ấy."

Tuyển thủ số mười hiểu ra, nhìn nữ sinh kia, ngượng ngùng gật đầu.

Nhưng các bạn học xung quanh không biết Trần Nhuế Sơ chỉ đưa nước thay người ta, bọn họ lớn tiếng la hét, thậm chí huýt sáo.

Đinh Ngạn Tư bị ồn ào hấp dẫn nhìn qua, vừa nhìn liền biết rõ đã xảy ra chuyện gì.

Thật sự không phải tới xem mình sao?

Chẳng lẽ là tuyển thủ số 10 kia?

Vì sao quan hệ giữa anh và cô đặc biệt như vậy, cô lại không nhìn anh dù chỉ một cái?

Là lòng tự trọng hay vì lý do gì khác, anh không biết, anh chỉ cảm thấy mình thật sự nổi giận.

Anh bực bội nện bóng xuống đất, bỏ đi.

"Con mẹ nó, sao ngày càng khó hầu hạ như vậy? Chiến thắng cũng nổi giận, đồ thần kinh!" Diêu Khiêm Bằng ở phía sau mắng.