Chương 12: 5 năm là một quãng thời gian thật khó khăn

Tại Paris, 5 năm sau.

Một người phụ nữ trẻ đẹp, cao khoảng mét 6, mái tóc nâu dài đến thắt lưng, đôi mắt sáng, 2 bên dắt 2 đứa bé đáng yêu vô cùng.

Nếu như không biết còn tưởng ba người bọn họ là chị em đấy, nhưng không phải mà đúng ra là ba mẹ con.

Người phụ nữ này không ai khác chính là Phan Lộ Lộ.

5 năm đối với cô là một hành trình vô cùng vất vả, với 2 đứa trẻ sinh đôi này.

Không phải là về vấn đề dạy dỗ hay chăm sóc, mà đó chính là tiền.

Cô nhìn 2 đứa con trai của mình mà than vãn, “Con trai, lúc đầu mẹ tưởng 1 đứa! Ai ngờ lại lòi ra 2 đứa, quá tốn tiền của mẹ rồi.”

Nghĩ đến đây thôi đã quá đau đầu với Phan Lộ Lộ cô rồi, số tiền của ông bà nội cũng chỉ đủ chăm sóc cho bọn trẻ lúc nhỏ thôi! Lớn lên là cần phải một khoảng tiền khác, vậy nên cô đã ra ngoài mưu sinh kiếm tiền nuôi hai đứa này.

2 đứa trẻ, đứa thứ nhất của cô tên Phan Hiểu Thần, đứa thứ Phan Hiểu Phong. Cả 2 đứa của cô năm nay đều học 5 tuổi.

Tuy là trẻ con, nhưng Hiểu Thần và Hiểu Phong có vẻ trưởng thành hơn với tuổi của mình, khiến cô khá là shock.

Từ nhỏ, cô đã dạy cho Hiểu Thần và Hiểu Phong thông thạo tiếng mẹ đẻ, và tiếng Pháp.

Để nuôi 2 đứa trẻ đến ngày hôm nay cô đã phải làm rất nhiều loại công việc, đôi khi Cố Minh Hạo cũng đề nghị giúp đỡ cô nhưng Lộ Lộ đã từ chối.

Cô biết ăn nhờ ở đậu nhà anh 5 năm là quá thể rồi nên cô muốn rời khỏi Pháp và trở về Trung Quốc.

Thật ra là Cố Minh Hạo đã trở về Trung Quốc khoảng 1 năm nay rồi, nhà anh cũng chỉ còn mình cô và 2 đứa trẻ trông hộ.

“Cục cưng, thu xếp quần áo trở về Trung Quốc đi!”

Nghe cô nói vậy thì 2 bảo bảo mừng lắm, chạy một mạch lên phòng phu xếp quần áo vào cái vali nhỏ của mình.

“Mẹ, chúng ta sắp được gặp mẹ nuôi rồi đúng không? Con rất nhớ mẹ nuôi đấy.” 2 đứa trẻ chu chu cái miệng nhỏ ra than vãn.

Khụ, thật ra là cô đã kêu bọn trẻ nhận Cố Minh Hạo là mẹ nuôi nên giờ chúng nó vẫn cứ gọi anh là mẹ nuôi thôi, sửa mãi không được.

“Các con không gọi thử chú ấy là ba nuôi đi!”

“Không!” 2 bảo bảo của cô lập tức lên tiếng phản đối, từ trước đến nay công nhận cô chư nghe bọn nó gọi 1 tiếng “baba”.

[…]

Mấy tiếng sau, tại sân bay của Trung Quốc, Phan Lộ Lộ cùng 2 bảo bảo đang làm tâm điểm nóng cho cả sân bay. Ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, có người còn cầm điện thoại ra chụp ảnh lại.

Thật ra, lúc đi cô đã diện cho bản thân và bảo bảo toàn thân là bộ màu trắng, còn sắm thêm mỗi người cái kính đen thật ngầu.

Nhìn 2 đứa trẻ kéo cái vali nhỏ nhỏ xinh xinh, khiến ai đi qua cũng phải che miệng bật cười.

Trung tâm nổi bật nhất vẫn là người phụ nữ ở giữa, Phan Lộ Lộ, nhiều người còn nhầm lẫn tưởng cô là người nổi tiếng chạy lại mà xin chữ kí.

“Mẹ, sao mẹ nuôi vẫn chưa ra đón chúng ta.”

Cô cũng không biết tại sao đợi 20 phút rồi mà vẫn chưa thấy anh đến.

“Chắc tại mẹ nuôi con bận việc gì rồi!”

Cô tia xung quanh sân bay rộng lớn, tự dưng đập vào mắt một cảnh vô cùng thú vị.

Tại một góc khuất của sân bay, một người phụ nữ ăn mặc kín mít, nhưng vẫn tôn lên dáng vẻ sang trọng quý phái của mình.

Người này không ai khác là Phương Hạ Chi, là ảnh hậu đang nổi trong giới Showbiz Trung Quốc.

Bên cạnh hình như còn một người đàn ông mặc vest đen, nhìn xa vẫn trông rất đẹp trai.

Cô càng nhìn thì lại càng thấy quen thuộc!