Chương 1: Mua "nòng nọc"

Trong cơn say, cô lảo đảo đi về phía anh đẹp trai ngồi gần đấy. Cô quàng tay, ôm cổ thậm chí còn ngồi vào lòng hắn.

"Anh đẹp trai này, tôi cho anh 40 tỷ bán cho tôi 2 con “nòng nọc” khoẻ mạnh nhất!’’

Hắn nghe thấy vậy thì tối sầm mặt tính đẩy cô ra nhưng không được, cô cứ bám lấy hắn dai hơn đỉa.

Thấy hắn cứ khăng khăng không đồng ý, cô đập bàn đưa ra cái giá cuối cùng.

“50 tỷ, mỗi con 25 tỷ, không bán tôi đi mua chỗ khác!”

Hắn lần này mặt còn tối hơn cả vừa nãy, nhìn cô nở nụ cười, “Này cô, với cái số tiền ít ỏi của cô chưa chắc đã đủ mua một con của tôi đâu!”

Cô nhìn hắn nghi hoặc, xem xét từ đầu đến chân hắn mà đánh giá.

“Ồ, chắc anh là trai bao “xuất sắc” nhất của quán này nhỉ?”

Hắn xoay người siết chặt chặt tay cô, tức giận rít qua kẽ răng, “Cô nói gì?”

Thấy phản ứng này của hắn cô thấy rất thú vị mà nhắc lại lời mình vừa nói, “Trai bao xuất sắc.”

Hắn buông tay ra, rót cốc rượu từ từ nhâm nhi, “Tôi không phải…”

Cô không để hắn nói hết câu, mà trực tiếp đặt tay lên miệng hắn ý bảo im lặng.

“Suỵt…đừng nói với tôi là anh “không được” nha…haha…!”

Cô đã hai lần động đến giới hạn của hắn, là một người đàn ông bị coi là trai bao, còn nghĩ hắn “không được” vậy là một điều sỉ nhục rất lớn với cánh đàn ông.

Anh lập tức đè cô xuống bàn, “Cô nói ai không được!”

Cô đẩy hắn ra mà đứng dậy phất lờ, thật ra cô là đang bỏ chạy cô biết hắn tức giận thật rồi! Đi chưa nổi ba bước đã bị kéo trở lại, “Đi đâu, giờ tôi sẽ cho cô biết thế nào là không được.”

“Từ từ, trước tiên cho tôi số điện thoại đã nỡ sau này “nòng nọc” của anh có vấn đề tôi biết bắt đền ai?”

Hắn không nhanh không chậm rút trong túi ra một tấm danh thϊếp, mơ màng cô nhìn thấy tên của hắn là Ninh Nhất Phàm!

“Công nhận là trai bao “xuất sắc” có khác, còn có cả danh thϊếp!”

Hắn nhìn cô đầu nổi mấy vạch đen, “Cô vừa nói cái gì?”

Cô vội vàng xua xua tay, nếu để hắn nghe những lời này sợ cô sẽ không qua được kiếp nạn này mất!

Cô rút trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho hắn, “Trong này là 50 tỷ, giờ hàng của tôi đâu?”

Hắn cố gắng gượng một nụ cười chuyên nghiệp mà nhận lấy tấm thẻ ngân hàng trong tay cô.

Đường đường là CEO, mà phải rơi vào tình cảnh này? Hỏi có mất mặt không chứ?

Cô đang ngơ ngác thì hắn đã thấy mình lơ lửng trên vai hắn, “Này anh, anh làm cái trò gì đấy hả?”

Hắn vẫn không trả lời tiếp tục vác cô lên phòng cao nhất, phòng tổng thống!

Giờ trong túi cô hết tiền rồi, hắn lại còn đưa cô lên phòng tổng thống lấy tiền đâu cô trả! Chẳng lẽ lại phải bán thân.

“Này anh, tôi hết tiền rồi đấy! Tôi không có tiền nữa đâu mà đưa tôi nên phòng tổng thống!”

Hắn đặt cô xuống giường mà từ cởi lần lượt quần áo trên người mình. Thấy vậy cô vội vàng ôm tấm thân ngọc ngà của mình lại.

“Anh làm gì đấy?”

"Không thấy sao mà còn hỏi?’’

Hắn vẫn tiếp tục cởϊ áσ mình lộ ra cơ bụng săn chắc khiến ai nhìn thấy cũng hoa cả mắt! Nhưng may cô vân giữ được tia lí trí giữ tay hắn không cho tiếp tục cởϊ qυầи.

“Này, tôi chỉ muốn lấy “nòng nọc” thôi!”

Hắn trực tiếp siết 2 tay cô lại lêи đỉиɦ đầu, thì thầm vào tai người nào đó, “Không làm thì sao mà lấy hàng được!”

Hắn còn cố tình nhấn mạnh chữ “làm” cho cô nghe, cô biết lần này mình đã thò tay vào ổ kiến lửa thật rồi!