Editor: Muội"Cậu ta đến chùa Thường Bảo." Dương Duyên Nhạc trông thấy Lam Chính Bình đi vào cửa sau chùa Thường Bảo, quay đầu lại nói với anh Kiệt.
Chùa Thường Bảo được xếp vào đơn vị bảo vệ di tích văn hóa tỉnh vào năm 2006. Đây là một trong số ít những ngôi chùa ở thành phố G có lịch sử hơn 100 năm. Thanh danh bảo đảm, quanh năm hương khói tràn đầy.
"Hừ, thật không ngờ loại người như hắn cũng chủ động đi đến miếu thờ." Anh Kiệt ngậm thuốc lá lắc đầu nói.
Dương Duyên Nhạc cười nói: "Đương nhiên. Sau tất cả, có rất nhiều điều trên thế giới không thể giải thích bằng lẽ thường."
Tuy nói như thế, hai người đã có hiểu biết nhất định với Lam Chính Bình đều rõ ràng chuyện này không bình thường.
Đại khái qua một giờ, Lam Chính Bình vẻ mặt xanh mét đi ra từ bên trong. Bước chân vội vàng, nhiều lần suýt nữa đυ.ng trúng người đi đường.
Anh Kiệt nhìn bộ dạng xui xẻo của hắn, biết rõ không có chuyện tốt, vẫn là nhịn cười không được: "Ha ha, cậu xem hắn như vậy, sẽ không thật sự bị quỷ ám đi?"
Dương Duyên Nhạc ném cho hắn ánh mắt xem thường, từ trên xe bước xuống, nói: "Anh trước tiên đợi ở trên xe, tôi đi một chút sẽ về."
Nói xong liền bước nhanh vào chùa. Lam Chính Bình chân trước vừa đi, hắn chân sau liền vào.
Sau đó không lâu, hỏi thăm xong Dương Duyên Nhạc mang theo một thân nóng bức trở lại xe, hắn nói: "Lam Chính Bình hình như thật sự gặp quỷ."
"Hửm?" Anh Kiệt khởi động chiếc xe. Chạy trên đường, Dương Duyên Nhạc bắt đầu tỉ mỉ kể lại chi tiết tình huống.
"Nghe thầy bói nói, Lam Chính Bình vừa phun nước với ông ta. Nói chính mình buổi tối mấy ngày nay ngủ không an ổn, nửa đêm luôn gặp phải những điều kỳ lạ."
Anh Kiệt nói đùa: "Nói không chừng là tình nhân đã chết kia của hắn trở về muốn cùng hắn tiếp tục tình duyên!"
Dương Duyên Nhạc cười cười, sau đó liền nghiêm túc nói: "Không có khả năng, có lẽ là người nào đó âm thầm giả thần giả quỷ."
"Này, cậu nói xem chuyện này có giống với vụ án kỳ lạ ở nước ngoài trước đây không?"
Vụ án kỳ lạ mà anh Kiệt nói là sự việc xảy ra ở nước Mỹ.
Có một du học sinh thuê phòng ở địa phương. Sau khi sống một thời gian, cô luôn cảm thấy có gì đó không ổn, dường như trong nhà không phải chỉ có mỗi cô.
Sau đó du học sinh này trộm bố trí camera. Kết quả phát hiện trong căn nhà này có giấu phòng tối. Trong phòng tối còn một người khác, người kia mỗi ngày thừa dịp cô ra ngoài sẽ đi ra hoạt động.
Cuối cùng tất nhiên là gọi cảnh sát.
Tuy rằng không có bất hạnh gì. Người bị bắt sau khi bị cảnh sát thẩm vấn nói rằng hắn chỉ đơn thuần là muốn ở miễn phí mà thôi. Nhưng bởi vì vụ án ly kỳ, hơn nữa càng nghĩ kỹ càng thấy sợ, cho nên việc này vẫn gây ra không ít ồn ào.
Dương Duyên Nhạc làm cảnh sát tự nhiên cũng biết chuyện này, hắn không để ý nói: "Thật không may, Lam Chính Bình chỉ sống trong một căn nhà cho thuê từ 40 đến 50 mét vuông. Người bình thường sẽ không rảnh rỗi như vậy, trừ khi là biếи ŧɦái cuồng theo dõi."
Xe tải trở lại dưới lầu nhà Lam Chính Bình. Anh Kiệt đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Dương Duyên Nhạc: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói cho cậu. Phía trên nói nhiệm vụ theo dõi của chúng ta đến ngày mai là kết thúc, người nhà người chết bên kia không tính toán truy cứu. Hơn nữa gần đây cảnh lực chúng ta cũng không đủ, hi vọng cậu hiểu được."
Dương Duyên Nhạc nhíu mày nói: "Nhưng chúng ta còn chưa bắt được nghi phạm, lỡ như cô ta lại gây án lần nữa!"
"Nhưng chúng ta không thể một ngày 24 giờ đều chỉ nhìn chằm chằm Lam Chính Bình. Còn có nhiều án gϊếŧ người khác cần phải xử lý." Anh Kiệt đánh gãy cậu ta. "Cũng chưa nói ngưng hẳn phá án, chỉ là không vào sâu quá mà thôi. Huống hồ hiện tại không phải đã thu hẹp phạm vi rồi sao? Đã biết cô ta nếu không núp trong nhà Lam Chính Bình thì cũng ở gần đấy, vao ban đêm dùng cách nào đó lẻn vào nhà Lam Chính Bình. Chúng ta chỉ cần tìm cơ hội dẫn ra liền xong rồi."
Dương Duyên Nhạc trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: "Anh Kiệt, tổng bộ bên kia có tra ra người nào bên cạnh hắn có hiềm nghi hay không?"
Anh Kiệt phun thuốc lá ra ngoài cửa sổ nói: "Đối tượng hắn kết giao qua không có người nào phù hợp với sườn viết, bọn họ đều đối xử dịu dàng mềm mại với Lam Chính Bình."
Thấy biểu tình buồn bực của Dương Duyên Nhạc, anh Kiệt thở dài. Cũng biết đại khái cậu rối rắm cái gì, nhưng cuối cùng vẫn đem lời kịch đã chuẩn bị tốt nuốt vào.
Người trẻ tuổi vẫn là có chút bốc đồng.
Trong lúc hai người bọn họ câu được câu mất nói chuyện phiếm, Lam Chính Bình ôm ấp Phật châu cùng vật trang trí Quan Âm cầu được từ cao tăng trong chùa miếu kia. Sau khi về đến nhà, hắn lập tức dựa theo chỉ thị của nhà sư, bày xuống theo vị trí tương ứng. Sau đó mở 《Đại Bi Chú》. Nếu lúc này có người quen của hắn đi vào, khẳng định sẽ bị kinh nhϊếp đến mức rớt khớp cằm, tiếp tới cười rụng răng.
Không thể tưởng tượng được, Lam Chính Bình từ trước đến nay không tim không phổi, trời sập xuống vẫn có thể ngủ ngon. Thế mà bây giờ lại làm chuyện phong kiến mê tín!
Nhưng có cái gọi là đao không cắt đến thịt thì không biết đau. Lam Chính Bình hiện giờ cũng là cùng đường bí lối nên mới như thế.
Giống như tối hôm qua. Hắn rõ ràng đã hạ quyết tâm muốn thức đêm, kết quả lại ngủ rồi. Còn ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau. Một giấc này thế nhưng ngủ rất ngon. Lam Chính Bình tỉnh dậy cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái. Nhưng sau khi rửa mặt và ăn sáng, đột nhiên nhớ tới tiếng ca đêm đó, sắc mặt hắn lập tức thay đổi. Lúc đó bởi vì buồn ngủ quá nên không cảm thấy chỗ nào không đúng. Bây giờ nhìn lại, có người hát lúc đó vốn dĩ là vô cùng bất thường.
Lam Chính Bình tâm tình hoảng hốt, chỉ cảm thấy mình giống như con chuột bị mèo bắt lên chơi đùa. Hắn vội vội vàng vàng đi đến ngôi chùa nổi danh nhất G thị. Sau khi quyên không ít tiền cuối cùng cũng thấy được vị trụ trì.
Sau khi đặt mọi thứ hắn yêu cầu trong chùa, Lam Chính Bình đi xuống lầu để vứt rác. Trên đường về, hắn nhìn thấy một gương mặt xa lạ ở hành lang, là một người thanh niên tuổi chừng hai mươi.
Bởi vì câu nói "Khác phái hút vào, cùng phái đẩy ra", Lam Chính Bình từ trước đến nay đều không chú ý đến những người nam tính. Nhưng thanh niên trước mắt thật sự đoạt lấy ánh nhìn. Mặc dù cậu ta chỉ mặc một chiếc áo thun không hề đặc sắc, phía dưới là quần dài rẻ tiền. Cho dù như thế cũng khó mà giấu được khí chất nổi bật của cậu ta.
Lam Chính Bình nhịn không được nhìn nhiều vài cái. Thanh niên có mái tóc xoăn đen dài đến vai. Ngũ quan thâm thúy cho thấy cậu ta có huyết thống ngoại quốc. Nhưng mái tóc cùng đôi mắt đen làm cậu ta trông giống một người phương Đông thần bí, dễ khiến cho người ta sa vào u buồn trong mắt. Khẳng định là kiểu nghệ thuật gia rất được phụ nữ yêu thích. Đây là cảm giác đầu tiên của Lam Chính Bình.
Đương nhiên, đối với một số nam giới có khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© đặc thù mà nói, người này khẳng định cũng có lực hấp dẫn rất lớn. Lam Chính Bình nghĩ, đáng tiếc không biết dạng người gì. Hy vọng đó không phải là một cái thùng rỗng với vẻ ngoài đẹp đẽ.
Đối với nghệ thuật gia mới chuyển đến này, Lam Chính Bình tò mò cũng chỉ có thế. Bây giờ hắn tương đối quan tâm đêm nay có thể xảy ra chuyện xấu nào nữa hay không.
Rất nhanh màn đêm liền buông xuống. Trong nhà Lam Chính Bình hiện đang phát nhạc Phật, còn châm huân hương. Hắn xách trong tay một chuỗi Phật châu, trong miệng nhắc đi nhắc lại "A di đà phật". Đối với người không biết xuyến môn, chắc hẳn sẽ cho rằng hắn là một Phật tử thành kính. Nhưng thực tế, Lam Chính Bình chỉ là người phàm nước tới chân mới nhảy.
Để thể hiện sự chân thành, Lam Chính Bình đêm nay còn cố ý ăn chay.
Thời gian lại đến 11 giờ tối, Lam Chính Bình dần dần buồn ngủ. Vừa mới nhắm mắt liền mở ra, nhìn xung quanh một cách vô thức, rồi lại nằm xuống. Hắn tự mình an ủi: Trong phòng đều là đồ vật quỷ quái trong chùa miếu, cho dù là ma hay thứ gì đó, có lớn mật đến mấy cũng không dám đối mặt chính diện.
Ôm ý nghĩ như vậy, hắn nặng nề đi vào giấc ngủ.
Có lẽ mấy thứ này thật sự hữu dụng, Lam Chính Bình ngủ một giấc đến hừng đông. Tất nhiên sau khi tỉnh dậy hắn đã lăn một vòng ở trên giường, sau đó vui sướиɠ ý thức được ngày hôm qua hắn rốt cuộc đã có thể ngủ bình thường!
Lam Chính Bình nháy mắt cả người tỏa sáng rực rỡ. Mấy đêm kế tiếp cũng không đi ra ngoài nữa. Chẳng mấy chốc đã tới ngày hạ táng của Đàm Tuyết.
Xác chết của Đàm Tuyết lúc trước bị phá hư rất nghiêm trọng, chữa trị nhất định khó khăn. Mà người nhà cô hiển nhiên không muốn chi thêm. Lúc đầu Lam Chính Bình tính toán khi đến tang lễ mới lộ mặt thắp nén hương, nhưng bởi vì vừa phát sinh sự kiện quỷ dị, lo lắng âm hồn Đàm Tuyết sẽ lưu lại tiếc nuối tiếp tục dây dưa với hắn, hơn nữa hắn cũng nhận không ít chỗ tốt từ đối phương, cho nên Lam Chính Bình liền chi ra chút tiền này.
Lễ tang được làm ở G thị. Cha mẹ cô ban đầu muốn về quê cử hành, nhưng em trai Đàm Tuyết nghĩ đến chuyện cô dù gì cũng là thương nhân có chút danh tiếng ở G thị, cũng đã tích góp một ít người quen. Vì muốn thu hoạch tài nguyên trên tay cô lúc còn sống, cuối cùng vẫn là làm ở G thị.
Lam Chính Bình đối với sắc mặt khó coi của người nhà họ Đàm ở trước di ảnh cúi đầu dâng hương. Sau đó thức thời không ở lại hiện trường nữa, cắm nhang xong liền rời đi. Chung quy người ta đã biết hắn được tặng một bát canh lớn, không dậy nổi thái độ tốt với hắn cũng là chuyện bình thường. Đặc biệt là em trai Đàm Tuyết, cậu ta không giống cha mẹ mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời, cậu ta ở thành phố lớn mấy năm, có chút kiến thức. Tự nhiên biết được ý đồ chân chính của di chúc.
Cha mẹ Đàm Tuyết sau khi biết nội dung di chúc nhiều nhất chỉ là dậm chân mắng cô bị tiểu bạch kiểm che mắt, nhưng Đàm Khải Chính biết rõ, chị hắn chắc chắn cố ý!
Đi xong lễ tang Đàm Tuyết, Lam Chính Bình thấy mấy ngày nay cũng chưa xảy ra chuyện gì. Với lại đầu thất cũng đã qua, bản thân hắn không phải người có thể an phận quá lâu. Lúc này tâm lại ngứa lên, có tư tưởng muốn quay về ôm ấp cuộc sống về đêm.
++++++++++
Tác giả: Dựa theo thiết lập ngay từ đầu, công là sản phẩm của thế chiến II.
Sau đó mẹ ở trong lòng hắn là loại tín ngưỡng không thể bị vấy bẩn, không thể biến mất. Bộ dạng thụ rất giống với người nuôi lớn công, thụ lại tra, vì thế khiến công cảm giác rằng sự tồn tại của hắn vũ nhục mẹ. Nhưng bởi vì thụ lớn lên quá giống mẹ, hắn không hạ thủ gϊếŧ được, cho nên liền nghĩ thông qua phương thức điều giáo đe dọa khiến thụ giữ mình trong sạch.