Editor: Muội Đêm đó, khi Lam Chính Bình ở trong điện thoại oán giận việc này cùng Diêu Mỹ Tĩnh thì bị cô cười mắng xứng đáng.
"Người ta tốt xấu gì cũng cho anh di sản lớn như vậy, kết quả đầu thất còn chưa qua anh liền ra ngoài lêu lổng, đổi thành em cũng không nhìn được, có làm quỷ cũng trở về giáo huấn lại anh."
Diêu Mỹ Tĩnh vừa nói như vậy xong, Lam Chính Bình cả người giật mình một cái đồng thời giống như nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, hồi tưởng lại những việc phát sinh ở trên người mình hai ngày nay nhiều ít đều lộ ra quỷ dị, hắn đột nhiên cảm thấy trên người lạnh lẽo.
Sẽ không thật sự là quỷ hồn Đàm Tuyết trở về quậy phá đi?
Ý niệm này vừa toát ra, Lam Chính Bình bắt đầu nhịn không được nghi thần nghi quỷ, ký ức trải qua chủ quan trau chuốt, sự việc căn bản không để tâm, cũng biến thành có tám chính phần trở thành sự thật. Hắn cười gượng hai tiếng, lập tức mất đi tâm tình nấu cháo điện thoại, nói vài câu với Diêu Mỹ Tĩnh, người ở đầu bên kia liền nhận thấy được hắn thất thần, Diêu Mỹ Tĩnh cũng không có hứng thú nói chuyện, cho nên hai người qua loa kết thúc cuộc trò chuyện.
Tuy vậy, câu nói của Diêu Mỹ Tĩnh vẫn đem đến tác dụng không nhỏ cho Lam Chính Bình. Sau khi cắt đứt điện thoại, Lam Chính Bình vẫn luôn nhớ kỹ khả năng này, tuy dưới sự giáo dục nhiều năm của Đảng hắn không tin tưởng lắm vào sự tồn tại của quỷ thần, nhưng không thể không nói, thời gian trôi qua có quá nhiều sự việc mà ngay cả khoa học cũng không thể giải thích.
Hắn vẫn còn rối rắm thật lâu, cuối cùng cảm thấy đối với thế lực thần bí không biết tên tốt nhất vẫn nên kính sợ vài phần, ít nhất trước khi lễ tang của Đàm Tuyết kết thúc hắn vẫn là tương đối an phận.
Vì thế khó có được, sênh ca vốn dĩ ăn chơi hàng đêm thế mà hai ngày này lại trở thành phụ nam đàng hoàng, mỗi đêm sau 9 giờ đều không ra khỏi cửa, làm hai gã cảnh sát trang phục thường giám thị hắn đều âm thầm lấy làm kỳ quái.
Bên trong xe tải, người đàn ông bị gọi là anh Kiệt hỏi: "Hôm trước cậu đi vào phòng khách sạn có phát hiện cái gì không?"
Dương Duyên Nhạc phảng phất suy tư cái gì, trầm ngâm một lát rồi lắc đầu, lại nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy rất kỳ lạ, Lam Chính Bình tuy rằng vô liêm sĩ, nhưng đối với phụ nữ từ trước đến nay đều vô cùng có ý tứ, trong quá khứ hắn kết giao cùng phụ nữ đều là gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, nếu không phải thật sự phát sinh việc gì quá phận, tôi nghĩ hắn sẽ không cùng một người phụ nữ quậy đến khó coi như vậy đâu."
Anh Kiệt tuy rằng phong cách tương đối thô cuồng, nhưng làm người của đội điều tra hình sự, trong công tác vẫn là tương đương tinh tế tỉ mỉ.
Nghe Dương Duyên Nhạc nói xong, hắn cũng cảm giác trong đó có nội tình khác. Hắn cau mày phun ra vòng khói, nói: "Tôi nhớ rõ hắn hình như vẫn luôn khẳng định người phụ nữ kia có đồng lõa."
"Đúng vậy, tôi có hỏi qua người phục vụ phòng, hiện trường không có lưu lại dấu vết khả nghi nào."
"Đã xem qua bên ngoài cửa sổ chưa?"
"Cũng đã kiểm tra qua." Dương Duyên Nhạc gật đầu, nói "Bên ngoài cũng không có dấu hiệu bò leo."
Hai người nói chuyện đến đây, đã ẩn ẩn đem đầu mâu chỉ về cái kẻ ái mộ cực đoan núp ở chỗ tối kia.
Mặc dù không có manh mối nào cho thấy hai cái kiện án có liên hệ với nhau, nhưng bọn hắn làm nhân viên phá án chưa bao giờ buông tha bất luận khả năng gì, rất nhiều thời điểm, sự tình chân tướng chính là từ một đám "ngẫu nhiên" mà ra.
"Hôm nào hẹn Lam Chính Bình một bữa đi, làm cho cậu ta nói ra tình hình thực tế." Anh Kiệt quyết định nói.
Quyết định này được cộng sự của hắn nhất trí tán thành.
Trong lúc hai người còn đang thảo luận, trong phòng Lam Chính Bình lại lo âu mà nhìn đồng hồ.
Hắn hiện giờ sợ hãi đêm tối buông xuống.
Ngày ấy sau khi nghe Diêu Mỹ Tĩnh nhắc nhở, Lam Chính Bình xác thật an phận không ít, đáng tiếc hắn tựa hồ hiểu ra có chút muộn. Ban đêm ngày đầu tiên hắn ngủ một giấc ngon lành, nhưng mà ngày vui chóng tàn, đêm qua, Lam Chính Bình lần nữa bị ác mộng chân thật quỷ quyệt kia dây dưa.
Nếu chỉ là cực hạn ở phần ngoài còn đỡ, nhưng nghĩ lại nội dung tối hôm qua, Lam Chính Bình liền không ngăn được cơn rùng mình, giống như nuốt phải con gián. Hắn chỉ nhớ rõ lúc cuối, mặt ngoài vật thể hơi lạnh kia còn có một tầng niêm mạc xúc tu tựa hồ không hề thỏa mãn với phần ngoài, mà là muốn thăm dò vào trong nội bộ thân thể hắn. Cúc huyệt bị xúc tu tò mò di chuyển qua lại, tuy rằng chúng nó không tiến vào, chỉ là cọ xát bên ngoài, nhưng bộ vị mà sinh hoạt hằng ngày rất ít khi chủ động chạm vào, hiện giờ bị vật thể không rõ lấy thủ pháp đáng khinh đυ.ng chạm, Lam Chính Bình trừ bỏ buồn nôn, ghê tởm, cực độ chán ghét thì thật sự không nghĩ ra còn có thể có cảm giác gì.
Kim giây không biết mệt mỏi đi về phía trước, sắc trời dần dần tối xuống.
Không chờ trong nhà tối tăm sẽ ảnh hưởng đến thị lực, Lam Chính Bình đã đem đèn trong phòng đều bật lên, phảng phất như vậy liền có thể xua tan hắc ám mang đến âm trầm.
Ăn cơm xong, Lam Chính Bình nhìn kim đồng hồ từ bảy thành tám, hắn cũng biết rằng dù tính đi tính lại thế nào thì thời gian cũng không thể dừng lại, hắn dần dần khó có thể duy trì bình tĩnh. Nhưng hắn cũng không phải là người sẽ ngồi chờ chết, nghĩ hôm nay từ trên mạng tra được phương pháp trừ tà, Lam Chính Bình bắt đầu xuống tay bố trí. Xét thấy kiếm gỗ đào còn chuyển phát nhanh trên đường, hắn tạm thời đổi thành một cây kéo tương tự ở dưới gối đầu. máu chó mực không thể tìm được, hơn nữa suy xét đến vấn đề vệ sinh tiếp theo, cuối cùng biến thành rải gạo trên mặt đất. Sau đó hắn lại dùng chu sa câu thủy, vẽ một cái khung dọc theo đường trên mặt đất, hiện tại hắn cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, mặc kệ có hữu dụng hay không làm thử rồi nói.
Xong xuôi đâu đó hắn liền bắt đầu chờ ở trên giường, đương nhiên, hắn cũng không phải thật sự chờ.
Lam Chính Bình ở trên WeChat cùng người đẹp nói chuyện phiếm, hắn hạ quyết tâm đêm nay không ngủ, lúc trước mỗi lần xảy ra vấn đề hắn đều nửa tỉnh nửa mơ, hiện tại hắn liền bảo trì thanh tỉnh, nhìn xem còn có thể xảy ra chuyện xấu gì! Lam Chính Bình vừa vuốt Ngọc Quan Âm trong ngực vừa nghĩ.
Đêm càng lúc càng khuya, bất tri bất giác đã đi vào rạng sáng.
Lam Chính Bình chớp chớp đôi mắt sắp dán vào nhau vì thời gian dài xem màn hình, nhìn thời gian rồi lại nhìn dị thường trước mắt cái gì cũng chưa phát sinh, hắn cười cười, trong lòng dâng lên một cổ thắng lợi.
Đương nhiên, hắn không có vui mừng quá sớm. Hắn biết thường thường thời điểm chính mình tự cho đã an toàn, chính là lúc cờ tử vong cao cao phất lên.
Lam Chính Bình không có thả lỏng, ngược lại càng tăng cảnh giác. Một bên đảm đương làm người cố vấn tình cảm "Tri tâm tỷ tỷ" trên WeChat, một bên lưu ý đến biến hóa trong phòng.
Vốn dĩ tối hôm qua không được nghỉ ngơi tốt, đêm nay lại muốn thức thâu đêm suốt sáng, Lam Chính Bình cũng chưa nhận ra hiện tại tròng mắt mình đã che kín tơ máu, vừa thấy liền biết là cực độ mỏi mệt. Nhưng hắn có tâm muốn kiên trì, mặc dù mí mắt nặng đến mức giống như treo hai khối chì, hắn vẫn sống chết chống chịu.
Tuy nói như vậy, tần suất Lam Chính Bình chớp mắt càng ngày càng nhiều, có đôi khi hắn nhắm mắt lại, qua vài giây mới mở ra.
Mẹ nó! Không thể bỏ cuộc như vậy được.
Lam Chính Bình cắn cắn đầu lưỡi, vào toilet đem nước lạnh hất lên mặt, người mới thanh tỉnh hơn một chút.
Hắn tiếp tục lướt điện thoại tìm người nói chuyện phiếm gϊếŧ thời gian, chẳng qua giờ này có rất ít người còn online.
Lam Chính Bình nằm ở trên giường, bên tai tựa hồ nghe thấy bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng ca.
"Jeder Mensch hat Sorgen
Jedes Herz ein Stein......"
"Hát bằng ngôn ngữ gì đây." Lam Chính Bình ngoài miệng lẩm bẩm, nhưng không thể không thừa nhận, bài hát này rất dễ nghe, có thể làm tâm tình người ta trở nên bình tĩnh an bình.
Lam Chính Bình lưu tâm nghe tiếng ca, chính hắn cũng chưa phát hiện, bất tri bất giác đã nhắm hai mắt lại, hô hấp trở nên đều đều.
Giọng hát bên tai phảng phất càng ngày càng gần.
"Schlaf jetzt in meinem Schoss
Denn ich halte dich
Bis du schlafen kannst......"
Một cái bóng đen xuất hiện ở mép giường, đêm nay nó không làm gì cả, chỉ là lẳng lặng chờ đợi ở mép giường, nhìn người trên giường say sưa đi vào giấc ngủ.