Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Mama

Chương 3: Huyết án

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Muội

Bốn tiếng sau, dưới sự nhắc nhở của đồng hồ báo thức Lam Chính Bình miễn cưỡng mở mắt ra, từ trên giường bò xuống.Ngáp ngắn ngắp dài đần độn đi vào phòng vệ sinh, móc ra đồ vật đang muốn phóng thích bàng quang đã tích góp chất lỏng cả một đêm. Bỗng nhiên cảm giác đau đớn phía trước làm hắn ngược lại hút khí lạnh. Sau khi kết thúc bài tiết nướ© ŧıểυ, hắn run run dương v*t sau đó xách lên, phát hiện phía trước có chút đỏ. Điều này khiến hắn nhớ lại cơn ác mộng vào rạng sáng hôm nay, hình ảnh vốn dĩ đã lãng quên đột nhiên được hồi sinh.

Xúc cảm lạnh băng vừa dính vừa trơn, hành động tình sắc quỷ dị hỗn loạn, mộng cảnh trong đầu đủ loại chi tiết càng thêm rõ ràng hơn.

Chết tiệt, thật là một cơn ác mộng! Dạ dày Lam Chính Bình một trận ghê tởm, tuy rằng hết thảy đều đem phân loại thành một giấc mơ, nhưng âm thanh trong tiềm thức ẩn ẩn nói cho hắn: Kia đều không phải là cảnh trong mơ.

Chỉ là người có đôi khi thà rằng tin tưởng lời nói dối cũng không muốn đi nghe nội tâm chân thật phản ánh. Lam Chính Bình khom lưng mở vòi nước, đem nước lạnh hất lên mặt, vuốt đi bọt nước dính trên mặt sau đó ngẩng đầu, vừa vặn liền thấy ảnh ngược trong gương của chính mình. Lam Chính Bình tức khắc bị bộ dáng người trong gương làm cho hoảng sợ. Mẹ nó thật giống một tên ăm trộm ban đêm!

Ngũ quan thật ra không thay đổi, chỉ là có chút suy sút nói không nên lời. Quần mắt thâm đen, cằm râu ria xồm xàm. Cả người thoạt nhìn hoàn toàn chính là lôi thôi lếch thếch, giống như người có sinh hoạt hỗn loạn sa đọa.

Giống như một con ma, Lam Chính Bình nghĩ thầm. bộ dáng này không thể nào đi gặp Lưu Hiểu Quân được.

Lưu Hiểu Quân là người có tiêu chuẩn nhan khống. Khác với Hàn Tuyết, Lưu Hiểu Quân vẫn đang trong mùa hoa. Cô đầu thai đầu đến thực tốt, có cha làm quan lớn ở toà thị chính. Hơn nữa năm đó duyên cớ thế nào lại có chính sách

Cô là con một, tự nhiên ở trong nhà liền được sủng ái. Mẹ cô lại là người thương con, nhận định con gái phải sống trong giàu sang. Ngày thường đối với cô thật sự phóng túng. Chỉ cần không quá mức khiêu chiến pháp luật gây nguy hiểm cho bản thân, cơ bản liền mặc cô lăn lộn.

Lưu Hiểu Quân lớn lên trong môi trường nền tảng này. Lúc còn nhỏ chính là một hùng hài tử, sau khi lớn lên cũng là một thân bệnh công chúa. Tính cách thật sự chanh chua.

Mấy năm trước làn sóng Hàn Quốc nổi lên ở trong nước, đủ loại kiểu dáng đàn ông tiến vào tròng mắt quốc dân. Đồng thời, các nhà truyền thông lớn cũng bắt đầu thổi phồng, lăng xê những nam thần thân thiết. Hôm nay là một người chồng quốc dân, ngày mai lại là một bạn trai quốc dân.

Bị ảnh hưởng bởi xu hướng, Lưu Hiểu Quân cũng theo đuổi minh tinh Hàn Quốc một thời gian. Nhưng không bao lâu cô liền bắt đầu cảm thấy không đã ghiền. Sau tất cả, cho dù fans truy thần tượng như thế nào cũng đều cách một vạch đỏ. Hơn nữa mấy minh tinh này nha... Ảnh chụp thì thật là đẹp, nhưng lén tiếp xúc gần gũi một chút, thiếu đi đánh quang cùng PS, một đám đều son phấn so với phụ nữ còn dày hơn, còn kẻ mắt, tô son trát phấn, làm mất hết khẩu vị.

Đúng lúc này, Lưu Hiểu Quân nhìn một bộ điện ảnh. Nội dung đại loại chính là hiệp ước tình nhân linh tinh gì đó. Cốt truyện không có gì mới mẻ, nhưng điểm nhấn là bối cảnh nam chính. Quả thực chính là bạn trai tốt hai mưới bốn chữ hiếu.

Lưu Hiểu Quân vừa xem điện ảnh vừa động ghế dựa, nghĩ thầm so với ném tiền cho minh tinh còn không bằng dứt khoát bao một bạn trai độc quyền. Cô mau chóng chia sẻ ý tưởng này cho chị họ Diêu Mỹ Tĩnh. Diêu Mỹ Tĩnh lớn hơn cô ba tuổi. Từng ở nước ngoài học mấy năm đại học. Nước ngoài xa hoa trụy lạc cùng các loại cách sống thối nát cô đều đã tiếp xúc qua. Vậy nên khi Lưu Hiểu Quân nói với cô, cô liền đoán được tâm tư của Lưu Hiểu Quân. Đơn giản chính là muốn cô bắc cầu dẫn mối bao một tiểu bạch kiểm chơi chơi.

Diêu Mỹ Tĩnh trước tiên liền nghĩ đến Lam Chính Bình. Lúc đó Lam Chính Bình đã cùng Diêu Mỹ Tĩnh pha trộn hơn nửa năm. Suy xét đến tính cách khó chơi của cô em họ mình, cô ước chừng chỉ có Lam Chính Bình mới đánh bại được. Sự thật chứng minh quyết định của cô tương đối sáng suốt.

Lam Chính Bình nhìn sắc mặt khó coi của mình trong gương. Cạo râu xong lấy ra một ống kem nền không biết là của ai từ bên trong tủ phòng tắm, thoa một ít lên mặt. Lại nhìn vào gương, quả nhiên sắc mặt đã khá hơn nhiều.

Lam Chính Bình vừa lòng huýt sáo, đổi quần áo sau đó đi đến cửa nhà Lưu Hiểu Quân.

Đi vào nhà Lưu Hiểu Quân, không ngoài dự kiến. Cô còn ngước mặt lên trời mà lựa chọn quần áo.

Thấy hắn vừa tới, Lưu Hiểu Quân giương mắt đánh giá một phen. Hôm nay Lam Chính Bình ăn mặc mặc khá thoải mái, phía trên là áo sơmi màu xám kẻ sọc, phía dưới là quần jean. Lưu Hiểu Quân nhìn cảm thấy coi như vừa lòng, đồng thời rốt cuộc cũng quyết định trang phục ra ngoài hôm nay.

Lam Chính Bình hiểu rằng mình đã qua cửa ải, tùy tay cầm lấy cuốn tạp chí, ngồi ở trên sô pha chờ hết thời gian.

Nửa tiếng sau, Lưu Hiểu Quân trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy hoa dài từ phòng ngủ đi ra. Lam Chính Bình nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức vực dậy tinh thần, dường như trước mắt sáng ngời từ đáy lòng ca ngợi nói: "Bảo bối, hôm nay em thật xinh đẹp!"

Không phải lời gì đặc biệt, nhưng kịch bản không sợ cũ, chỉ cần có người chịu liền tốt. Huống chi cộng thêm gương mặt điển trai, mặc kệ nói cái gì đều tự mang thêm chân thành.

Lưu Hiểu Quân nghe xong quả nhiên vui vẻ say sưa. Cô đem túi xách đưa cho Lam Chính Bình, hai người một trước một sau xuống lầu.

Lưu Hiểu Quân không muốn tài xế trong nhà đón đưa. Hai người đi ở trên đường, Lam Chính Bình như là vật sáng, thành công hấp dẫn ánh mắt những người phụ nữ trẻ tuổi trên đường, các cô nhịn không được trộm ngắm lại đây. Lam Chính Bình nhận thấy được ánh mắt các cô, cong cong khóe miệng, sau đó giữ chặt tay Lưu Hiểu Quân, mười ngón đan xen, thỉnh thoảng thâm tình chân thành nhìn về phía cô.

Hành động này dừng lại trong mắt người qua đường. Những người phụ nữ kia lập tức chú ý tới sự tồn tại của Lưu Hiểu Quân, trong lòng không khỏi đố kỵ, thầm hận chính mình sao lại không thể tìm được một người bạn trai như vậy.

Lưu Hiểu Quân trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại đắc ý không thôi. Cô cao cao mà ngẩng đầu lên, giống một con thiên nga kiêu hãnh.

May mắn thay, nơi cô sống là ở khu thương mại trung tâm thành phố, đi không bao lâu liền tới đến rạp chiếu phim.

Điều hòa mạnh mẽ của trung tâm nháy mắt xua tan khô nóng trên người. Lưu Hiểu Quân kéo Lam Chính Bình đang muốn đến quầy mua vé, một người đàn ông mặc áo màu đen lại chặn đường bọn họ.

Lưu Hiểu Quân nhìn người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện, tâm sinh tức giận, khẩu khí không được tốt hỏi: "Làm gì, không có việc gì đừng chặn đường chúng tôi!"

Lam Chính Bình cũng cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn trước tiên vẫn chạy nhanh trấn an Lưu Hiểu Quân: "Đại khái là hỏi đường đi. Người anh em này, anh có chuyện gì sao?"

Ai ngờ người đàn ông này liếc hắn một cái, từ trong túi móc ra một tờ giấy chứng nhận, việc công xử theo phép công mà nói: "Tốt quá. Tôi là cảnh sát thường phục, hiện tại có vụ án yêu cầu tiên sinh phối hợp điều tra."

Sự việc bất thình lình làm hai người đang tâm tình vui sướиɠ bỗng hai mặt nhìn nhau. Lưu Hiểu Quân không vui, khóe miệng trầm xuống, hướng trang phục thường hét lên: "Có việc gấp gì thì nói ngay đi! Anh không thấy chúng tôi đang đi dạo phố hay sao? Trưởng quan của anh có dạy anh làm người như thế nào hay không?!"

Trang phục thường bị Lưu Hiểu Quân làm khó dễ như cũ mặt không đổi sắc, tới cục cảnh sát phía trước liền thuyết minh giản lược tình huống của Lam Chính Bình. Nhìn thấy gương mặt đằng sau trang phục thường nhiều nhất chỉ là toát ra cảm thán: "Trách không được có thể đương chức nghiệp ăn cơm mềm".

Lam Chính Bình không hiểu ra sao, chỉ thấy Lưu Hiểu Quân ẩn ẩn la lối khóc lóc, trong lòng căng thẳng. Sợ vị đại tiểu thư này gây chuyện cho hắn, đang muốn tìm thời điểm khuyên dỗ cô. Trang phục thường thấy Lưu Hiểu Quân nói xong, mới mở miệng nói: "Vụ án không tiện lộ ra, nhưng liên quan đến mạng người. Thỉnh cô cậu phối hợp."

Lưu Hiểu Quân vốn dĩ khí thế kiêu ngạo đột nhiên ngồi xuống sau khi nghe rằng đó có thể là một vụ án gϊếŧ người. Tuy rằng tính cách cô kiêu ngạo, lại không ngốc. Thời điểm này mà nói mạng người không đáng bao nhiêu thì thật là ngu. Bằng không không cần chờ bọn họ tìm đường chết, trưởng bối trong nhà cũng sẽ thu thập bọn họ trước. Đề cập đến mạng người rất dễ bị người tới lấy làm báo. Lưu Hiểu Quân nháy mắt liền cân nhắc ra lợi và hại, lập tức sáng suốt quyết định không dính líu vào.

Tuy rằng ngữ khí như cũ không được tốt, nhưng lời nói so với vừa rồi lại bình hoãn hơn. Cô chỉ là mặt mũi không kéo xuống được, ra vẻ miễn cưỡng mà nói: "Nguyên lai là như thế à. Lúc nãy sớm nói rõ ràng không được sao, tôi cũng không phải không hiểu ý anh."

Lam Chính Bình tâm lại trầm, tư thái này của Lưu Hiểu Quân nói rõ cô không quản nữa. Nhưng hắn ngẫm lại, mình cũng không có gϊếŧ người phóng hỏa để sợ bị điều tra cái gì, vì thế thần sắc hòa hoãn bớt. Hắn vẻ mặt xin lỗi mà đối Lưu Hiểu Quân nói: "Hiểu quân, thật xin lỗi. Vốn dĩ hôm nay còn nói bồi em xem điện ảnh."

Lưu Hiểu Quân kéo kéo khóe miệng, "Ừ" một tiếng.

Xem phản ứng lãnh đạm này của cô, Lam Chính Bình ý thức được mặc kệ chính mình cuối cùng có hay không, sau khi trở về chỉ sợ liền mất đi kim chủ. Nhưng mà như vậy cũng tốt, hắn cũng sắp không chịu đựng được Lưu Hiểu Quân, mượn cơ hội này tan cũng không tồi.

Trang phục thường kia còn tính cho hắn mặt mũi, không giống bắt giam đè nặng hắn lên xe, chỉ là theo sát bên sườn, đem hắn đưa lên xe cảnh sát. Tuyrằng như thế, cũng vẫn khiến cho một ít người qua đường đánh giá.

Lam Chính Bình bị đưa tới cục cảnh sát. Đại khái suy xét đến phía sau hắn cũng có một hai tòa núi lớn, nhóm cảnh sát không quá làm khó hắn, hắn bị mang đến một gian phòng thẩm vấn.

Khi hắn tới, bên trong đã có một vị sĩ quan cảnh sát trung niên tuổi chừng bốn mươi với đôi mắt trắng đang chờ. Ánh mắt ông sắc bén, mặt mày đều là dấu vết năm tháng lưu lại. Mặc dù ông có vẻ ngoài bình thường, thay cảnh phục đi liền không khác mấy những người đàn ông có tuổi trong công viên. Nhưng ngồi ở chỗ này, liền có một cổ khí thế khϊếp người. Lam Chính Bình hàng năm đi theo phụ nữ gặp gỡ qua nhiều loại trường hợp, ánh mắt bị mài giũa đến thập phần độc ác. Trước tiên liền nhìn ra người này có gì đó bất đồng với bên ngoài. Ít nhất cũng có chức lớn hoặc là tay điều tra hình sự già đời. Tâm trạng còn có chút cà lơ phất phơ liền nhanh chóng đoan chính lại, trong lòng cũng đánh lên cổ.

"Ngồi đi." Viên cảnh sát ra hiệu.

Lam Chính Bình ngồi xuống. Mặc dù hắn không thiếu kiến thức, nhưng đến cục cảnh sát vẫn là lần đầu tiên. Ở trước mặt cảnh sát khó tránh khỏi hụt hơi.

"Hôm nay rạng sáng ba giờ cậu ở đâu?" Câu đầu tiên liền trực tiếp hỏi.

"Tất nhiên là tôi đang ngủ ở nhà rồi." Lam Chính Bình lúc này không biết phải làm ra trạng thái gì. Nghe cảnh sát hỏi như vậy, hắn liền thành thành thật thật trả lời.

"Có ai có thể chứng minh điều đó không?"

"Tài xế đưa tôi trở về có tính không?" Lam Chính Bình hỏi ngược lại.

Cảnh sát nhất thời không nói chuyện, Lam Chính Bình nhịn không được tìm hiểu nói: "Cái kia...... Ngài cảnh sát, có tiện lộ ra một ít vụ án không? Mấy người như vậy lòng tôi hoảng lắm đó."

Cảnh sát không nhanh không chậm liếc hắn một cái, thuận miệng ném ra một câu: "Hôm nay buổi sáng 8 giờ, phát hiện một nữ doanh nhân ở thành phố chúng ta, Đàm Tuyết, đã chết ở trong nhà. Pháp y giám định cho rằng đây là vụ án gϊếŧ người."

Lam Chính Bình choáng váng, trên dường hắn tới cục cảnh sát đã tính qua nhiều loại khả năng, nhưng duy nhất không nghĩ tới người chết sẽ là Đàm Tuyết.

Tin tức này thật sự quá đột ngột, thế cho nên hắn đều duy trì không được tươi cười trên mặt, nói lắp: "Ông, ông nói...... Đàm Tuyết đã chết?! Này sao...... Sao...... Sao có thể!"

Cảnh sát không buông tha bất luận biến hóa rất nhỏ nào trên mặt hắn. Đồng tử Lam Chính Bình đột nhiên co rút lại, nói chuyện đều là bộ dáng không nhanh nhẹn, thoạt nhìn xác thật giống trước đó cũng không biết. Nhưng ông sẽ không dễ dàng liền kết luận như vậy. Ánh mắt ông gắt gao tập trung ở trên mặt Lam Chính Bình, bình tĩnh mà nói: "Không sai. Hơn nữa quá trình gây án thập phần tàn nhẫn. Cô ấy bị vũ khí sắc bén khai phá thân thể, nội tạng lấy hết ra, mười móng tay bị nhổ sạch."

Chỉ với một vài từ đã làm Lam Chính Bình sởn tóc gáy, cả người đều cảm thấy đáng sợ. Hắn thậm chí không lý giải được cảnh sát trước mắt làm sao có thể bình tĩnh tự thuật về phía hắn như vậy.

Hắn kéo kéo khóe miệng cứng đờ, muốn nói cái gì đó để xoa dịu tâm tình, lại phát hiện cái gì cũng nói không nên lời.

Cảnh sát sau khi nói xong lẳng lặng mà nhìn chằm chằm hắn, không nhìn ra cái gì từ trên mặt hắn. Nhưng khi rũ mi mắt xuống, bỗng nhiên phát hiện cánh tay Lam Chính Bình có vài dấu vết, bất động thanh sắc hỏi: "Cánh tay cậu bị thương khi nào?"

Lam Chính Bình nói: "Ngày hôm qua cùng Đàm Tuyết tham gia một buổi tiệc rượu, trên đường trở về bị cô ấy cào."

"Chà." Cảnh sát không chút để ý dùng tay phải gõ gõ mặt bàn.

Lam Chính Bình có điểm đoán không được tâm tư của hắn, thấp thỏm hỏi: "Cái kia...... Ngài cảnh sát, tôi có việc gì không ổn sao?"

Cảnh sát nâng nâng mí mắt, nói: "Kế tiếp một đoạn thời gian khả năng còn cần cậu phối hợp điều tra một chút. Hiện tại tạm thời không có việc gì."

Lam Chính Bình thở dài nhẹ nhõm, khuôn mặt ngại ngùng nói: "Vậy tôi có thể đi chưa?"

Thấy cảnh sát gật đầu, hắn lập tức rời chỗ ngồi. Thời điểm hắn đứng dậy cảnh sát lại ngắm cánh tay hắn lần nữa, cảnh sát đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, cậu có muốn xem ảnh chụp hiện trường vụ án không?"

Lam Chính Bình lập tức như lâm đại địch mà từ chối: "Không không không! Không cần, tôi nhát gan!"

Cảnh sát chưa nói cái gì. Lam Chính Bình không dám dừng lại, chạy nhanh ra khỏi cục cảnh sát.

Sau khi Lam Chính Bình rời đi từ cục cảnh sát, cảnh sát lúc trước phụ trách hỏi chuyện hắn liền phân phó cảnh sát khác nói: "Trong khoảng thời gian này phái người theo dõi cậu ta, còn có, đem tư liệu về những người phụ nữ mà cậu ta từng tiếp xúc đem qua đây."
« Chương TrướcChương Tiếp »