Chương 13: Kinh ngạc

Editor: Muội

"Bang bang —— bang bang ——!"

Tiếng tim đập như sấm, Dương Duyên Nhạc chỉ cảm thấy trái tim tùy thời đều có thể nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Con quái vật màu đen đứng lặng yên trên giường, lớn đến mức làm cho người ta sợ hãi. Phần thân trên của nó có thể mơ hồ nhìn ra hình người,

nhưng bên dưới thắt lưng lại là những chiếc vòi đan xen. Dương Duyên Nhạc không thể đếm được có bao nhiêu cái vòi, mà cậu cũng không có thời gian để đếm. Cậu chỉ biết rằng mỗi cái vòi của nó dày ngang ngửa bắp đùi một người đàn ông trưởng thành, thậm chí phần cuối cũng thô như một cánh tay. Chúng nó giống như rễ cây đại thụ chống đỡ cơ thể quái vật. Khi ngước lên nhìn, Dương Duyên Nhạc ngạc nhiên nhận ra nó còn có một đôi cánh đen trên lưng và một cặp sừng trên đầu.

Khi Dương Duyên Nhạc nhìn thấy đôi cánh của nó, tất cả những nghi ngờ trong lòng cậu đều được giải đáp.

Cuối cùng cậu ta đã hiểu tại sao bọn họ nỗ lực lâu như vậy nhưng vẫn không thể tìm thấy hung thủ, tại sao không có bất kỳ manh mối nào còn sót lại ở hiện trường vụ án, tại sao lại có động vật vi phạm bản năng sinh học của chúng như vậy. Bởi vì hung thủ căn bản không phải là con người!

Dương Duyên Nhạc giữ khẩu súng ở thắt lưng bằng cả hai tay, mắt dán vào phòng ngủ và chân trái khẽ lùi lại.

Nhưng mà vào lúc này, bóng đen lẳng lặng đứng yên trong phòng bỗng nhiên di chuyển.

Dương Duyên Nhạc không biết mình quấy nhiễu nó khi nào, cậu ta chỉ biết: Quái vật đang quay đầu lại!!!

Tròng mắt kim hồng bén nhọn của quái vật đâm sâu vào tâm trí Dương Duyên Nhạc.

Trong nháy mắt, Dương Duyên Nhạc cảm thấy các chuyển động trong tầm nhìn của cậu chậm lại theo cấp số nhân. Sợ hãi làm cậu mất đi suy nghĩ. Các động tác kéo súng đã được đào tạo vô số lần trong trường cảnh sát lúc này cuối cùng cũng có tác dụng. Trong thời gian không đến một giây, cậu rút khẩu súng lục ra, lên đạn, nhắm vào mục tiêu, liền mạch lưu loát —— "Bang!"

Tiếng súng cắt ngang sự yên tĩnh của màn đêm, những viên đạn dưới tác dụng của nhiệt độ cao và áp suất, xoay tròn bay ra từ giữa vòng quay.

Quái vật nhanh chóng nghiêng người sang phải để tránh. Nó di chuyển rất nhanh, nhưng viên đạn cũng nhanh không kém. Dương Duyên Nhạc co chặt đồng tử, gắt gao đuổi theo viên đạn. Sau khi adrenaline đột ngột xuất hiện, khoảnh khắc điện quang hỏa thạch này dường như chạy chậm lại.

Cuối cùng, không gian hạn chế chuyển động của quái vật. Mặc dù cơ thể tránh được viên đạn, nhưng đôi cánh lại không kịp thoát ra.

Viên đạn rơi xuống, quái vật bị thương giận dữ rít gào vang vọng cả bầu trời đêm.

Sau tiếng súng lại đến tiếng gầm của dã thú, ngay cả Lam Chính Bình, người ngủ say như con lợn chết cũng không khỏi bị ảnh hưởng. Hắn càu nhàu một tiếng, dụi đôi mắt đang muốn mở.

Sau khi Dương Duyên Nhạc bắn phát súng đó, cả người như bị dồn ép. Cậu nhìn quái vật đang tức giận trừng mắt vồ lấy mình, cậu cho rằng mình sẽ chết ngay lập tức. Nhưng lúc này, Lam Chính Bình lại thức dậy. Quái vật như thể không muốn bị đối phương phát hiện, nó vươn móng vuốt ra chuẩn bị đâm vào cậu nhưng cuối cùng lại chỉ ném người đi.

Lực đạo khổng lồ làm Dương Duyên Nhạc bay ra ngoài. Sau khi đập vào cửa chống trộm và phát ra tiếng động lớn, cả người đau đến mức không còn sức để mở mắt. Cuối cùng chỉ có thể tùy ý để quái vật rời đi.

Nếu nói vừa rồi Lam Chính Bình vẫn còn nửa tỉnh nửa mê thì bây giờ hắn đã thực sự tỉnh táo.

Hắn nhìn cửa phòng mở rộng, có hơi ngu người. Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà đi chân trần xuống giường, sau đó bước ra và thấy Dương Duyên Nhạc đang quỳ rạp trên mặt đất.

Lam Chính Bình còn không kịp chất vấn đối phương tại sao lại xuất hiện trong nhà hắn vào lúc nửa đêm, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một người đàn ông phá cửa bước vào. Cùng lúc đó, bên ngoài cũng truyền đến tiếng còi báo động.

"Cảnh sát đây, tất cả giơ tay lên!"

Ngay khi Hứa Kiệt bước vào, gã chĩa súng vào người duy nhất đang đứng trong phòng. Gã cảnh giác quan sát phía sau Lam Chính Bình, đảm bảo rằng không có ai khác núp trong đó rồi mới di chuyển đến bên cạnh Dương Duyên Nhạc.

"Anh Kiệt......" Dương Duyên Nhạc đau đến hữu khí vô lực, cậu ta hoài nghi dưới lực đạo nặng như vậy cột sống của mình có phải đã bị nứt ra rồi hay không.

"Ừ." Hứa Kiệt không mặn không nhạt trả lời.

Dương Duyên Nhạc tự biết lần này cậu đã hành động quá nóng nảy, cho nên cũng không muốn biện minh, chỉ là nín thở nói: "Tôi tìm được hung thủ rồi."

"Tôi biết, có cái gì đợi chút nữa hãy nói." Hứa Kiệt thấy cậu bị thương nặng còn chống đỡ muốn nói, trong lòng thở dài, cũng không trách cứ cái gì, đành phải đỡ cậu nằm xuống.

Tuy rằng Lam Chính Bình gặp qua không ít việc đời, nhưng bị người khác chỉa súng vào vẫn là lần đầu tiên. Hắn sợ nhất là chết, nhìn họng súng tối om kia, chân liền nhũn ra. Thấy cảnh sát tiến vào cùng người đang nằm nói hai câu sắc mặt đã có chút hòa hoãn, hắn liếʍ đôi môi khô khốc, lấy lòng hỏi: "Kia, cái kia...... Trưởng quan, có thể hướng họng súng qua bên cạnh một chút hay không, lỡ như nó cướp cò thì... ha ha."

Hứa Kiệt lạnh lùng liếc hắn một cái, lấy còng tay từ thắt lưng, ra lệnh: "Đưa tay ra."

Lam Chính Bình ngoan ngoãn vươn tay ra như chim cút. Sau đó "Cạch" một tiếng, hắn bị còng tay.

"Trưởng quan, tôi bị oan!" Lam Chính Bình phát hiện tình thế có hơi nghiêm trọng, không khỏi nóng nảy, biện minh: "Tôi vừa mới ngủ dậy, căn bản không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì......"

Hắn còn muốn nói gì đó, kết quả bị Hứa Kiệt một câu đánh gãy: "Câm miệng."

Hứa Kiệt đã làm cảnh sát hình sự trong nhiều năm. Mặc dù bộ dạng gã ta trông có vẻ lông bông, nhưng trên người vẫn mang theo một cổ quân nhân chính khí. Hiện tại gã đột nhiên lớn tiếng, vẻ mặt nghiêm túc tức khắc hù Lam Chính Bình không dám nói nữa.

Sau đó không lâu, xe cảnh sát, xe cứu thương lần lượt đến dưới tòa nhà dân cư. Dương Duyên Nhạc được nhân viên y tế mang lên cáng nâng đi. Về phía Lam Chính Bình...... Hứa Kiệt tùy tay nhặt một chiếc áo khoác từ ghế sofa đắp lên đầu hắn, giao hắn cho cảnh sát áp giải lên xe.

Nửa đêm động tĩnh lớn như vậy, không chỉ hộ gia đình cùng tầng, mà cư dân trong khu vực này cũng đều bị kinh động.

Bức tường bên ngoài tối om bỗng giống như màn hình được thông điện, xoát một cái, từng nhà đều bắt đầu sáng đèn.

Khi Lam Chính Bình bị áp ra cửa, khóe mắt quét qua hai bên trái phải. Không ít gia đình ở cùng tầng hoặc ra ngoài cửa an ninh, hoặc từ kẹt cửa thăm dò vây xem.

Xong rồi xong rồi...... Lam Chính Bình đã có thể liên tưởng được việc sẽ bị những người này nói xấu sau lưng khi trời vừa sáng rồi. Hắn sống trong căn phòng này. Hiện tại bị cảnh sát bao vây, làm sao mọi người không liên tưởng cho được.

Mặc kệ như thế nào, sau khi trở lại hắn nhất định phải chuyển nhà, Lam Chính Bình nghĩ. Cho dù có rộng lượng bao nhiêu cũng không muốn sau này mỗi ngày đều bị người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng.

Lam Chính Bình bị người mang về cục cảnh sát, sau đó được đưa vào phòng thẩm vấn một mình. Cảnh sát áp giải hắn ngồi trên chiếc ghế đẩu, không nói lời đã đóng cửa lại ra ngoài. Để lại Lam Chính Bình không biết làm sao ngồi ở trong phòng, nhìn bàn thẩm vấn bên kia song sắt, nghĩ xem khi nào sẽ có người tới.

Sau khi chờ đợi một lúc lâu, trong phòng thẩm vấn vẫn chỉ có mình hắn. Vốn dĩ hơn nửa đêm bị bừng tỉnh không ngủ đủ giấc, vừa rồi lại lăn lộn một trận, không bao lâu Lam Chính Bình liền mệt mỏi tinh thần, mí mắt càng ngày càng nặng, cuối cùng dứt khoát nhắm mắt lại ngủ luôn trên ghế đẩu.

Mặt sau của chiếc ghế inox này chỉ rộng bằng tấm lưng, bề mặt ghế lại nhỏ. Một người đàn ông to lớn ngồi ở đó miễn bàn có bao nhiêu khó chịu. Sau khi thức dậy, Lam Chính Bình cảm thấy cổ mình giống như không còn là của mình nữa, xương cốt trên khắp cơ thể đều khó chịu. Hắn ngủ mà như không ngủ.

Hắn duỗi eo lười biếng, xuyên thấu qua song sắt trên tường thấy rằng bên ngoài trời đã sáng. Lam Chính Bình bắt đầu không kiên nhẫn, bàng quang của hắn đã đầy chất lỏng sau một đêm. Bây giờ cả người hắn đều đang trong trạng thái nôn nóng bất an.

Khi hắn nhịn không được muốn hét lên, cánh cửa phòng thẩm vấn cuối cùng mở ra. Một cảnh sát bước vào, tháo còng tay, yêu cầu hắn điền vào bảng ghi chép rồi nói rằng hắn đã có thể về nhà.

"Cứ như vậy? Tôi không cần tiếp thu điều tra linh tinh gì nữa à?" Lam Chính Bình hoài nghi hỏi lại.

Cảnh sát tới thả hắn kỳ quái nói: "Đúng vậy, phía trên nói cậu có thể đi rồi, có thể đi còn không cao hứng? Chẳng lẽ cậu muốn ngồi xổm trong cục cảnh sát sao?"

Lam Chính Bình nhanh chóng lắc đầu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lập tức giữ cảnh sát lại: "Ấy từ từ! Tối hôm qua hơn nửa đêm mấy người áp tôi tới đây, tôi còn không kịp mang theo ví và điện thoại di động, bây giờ làm sao về nhà?!"

"A?" Cảnh sát thấy hắn mặc đồ ngủ, chân mang dép lào, bộ dạng đầu bù tóc rối, cũng có chút phiền não: "Chờ tôi đi hỏi một chút."

Không bao lâu cảnh sát quay lại và nói: "Cậu khá hên đó, đợi chút nữa chúng tôi còn phải quay lại hiện trường để tìm manh mối, lúc đó cậu có thể quá giang xe để về."

Lam Chính Bình nhẹ nhàng thở ra.

Hắn chỉ có thể nhớ được rất ít số điện thoại. Nếu bên này không cho hắn đi nhờ xe, hắn thực sự không biết làm cách nào để gọi người đến đón.

Lam Chính Bình đi WC xong liền đi nhờ xe cảnh sát về nhà.

Khi Hứa Kiệt đến phòng bệnh, Dương Duyên Nhạc đã báo cáo xong tình hình tối qua cho cảnh sát điều tra. Dương Duyên Nhạc bị thương rất nghiêm trọng, lực va đập lúc ấy quá lớn cho nên xương sống đã bị nứt. Nếu xử lý không tốt sợ rằng nửa đời sau đều phải trải qua ở trên giường.

Hứa Kiệt đặt giỏ trái cây xuống, lo lắng hỏi: "Đỡ hơn chưa? Những người khác trong đội chiều nay sẽ đến thăm cậu. Nhóc Dương à, tuy rằng tôi biết cậu nóng vội hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần sau đừng quá liều lĩnh như vậy, trước khi hành động vẫn nên thảo luận một chút với cộng sự."

Dương Duyên Nhạc đầy mặt xấu hổ, im lặng nghe xong đối phương giáo huấn mới ngoan ngoãn nói: "Thực xin lỗi......"

Hứa Kiệt thấy cậu như vậy, biết cậu đã nghe lọt. Dù gì cậu ta cũng đã là người trưởng thành, nói quá nhiều thành ra không tốt. Gã hơi hòa hoãn sắc mặt, bắt đầu nói chút công tác ngoại sự.

Hai người trò chuyện khoảng một giờ, một tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ. Cả Hứa Kiệt và Dương Duyên Nhạc đều nhìn ra cửa cùng một lúc, thấy người tới là trưởng quan của bọn họ.

Trưởng quan của bọn họ vừa đến đã trực tiếp tuyên bố: "Từ ngày mai, vụ việc sẽ được bàn giao lại cho đội điều tra đặc biệt. Hứa Kiệt, cậu tiếp tục theo dõi vụ án cũ của cậu, còn nhóc Dương sẽ ở đây để chăm sóc vết thương."

"Đội điều tra đặc biệt?" Dương Duyên Nhạc mới gia nhập tổ hình sự không lâu, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy bộ phận này.

Hứa Kiệt cũng rất ngạc nhiên khi nghe bộ phận này được đề cập từ miệng trưởng quan. Gã đã làm cảnh sát trong nhiều năm nhưng gã cũng chỉ mới nghe nói về sự tồn tại của bộ phận này, chứ chưa bao giờ thực sự nhìn thấy nó.

Thấy Dương Duyên Nhạc có hơi mơ hồ, Hứa Kiệt nói ra những gì mình biết, giải thích đại khái cho cậu: "Đó là một bộ phận chuyên về các trường hợp đặc biệt ngoài lẽ thường."

Dương Duyên Nhạc vừa nghe xong liền trừng lớn đôi mắt, hỏi: "Còn có bộ phận như vậy?"

Hứa Kiệt gật đầu nói: "Không sai. Mặc dù bây giờ là thế kỷ 21, không có mê tín phong kiến, nhưng thực tế vẫn còn nhiều điều mà công nghệ hiện đại của con người không thể giải thích. Nhóm điều tra đặc biệt này được thiết kế cho những trường hợp như vậy. Nghe nói bên trong đều là người kỳ quặc."

Dương Duyên Nhạc nghe được có chút kích động. Những người trẻ tuổi như cậu ta hoặc nhiều hoặc ít đều đã xem qua một số tiểu thuyết internet, manga và anime này nọ. Đối với nhân vật chính có siêu năng lực chắc chắn không tránh khỏi nảy sinh khao khát, hiện giờ không ngờ bên cạnh lại có người như vậy.

Trưởng quan nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện, cười cười nói: "Làm gì có thần thánh nào như vậy. Đều là người thường cả. Nhưng khác biệt ở chỗ bọn họ tương đối hiểu biết về những thiên môn đồ vật kia mà thôi."

"Là như vậy à......" Dương Duyên Nhạc có chút thất vọng.