Chương 10: Phiền toái

Editor: Muội

Trong lúc hôn mê, Lam Chính Bình từng có qua hồi quang phản chiếu ngắn ngủi mà thanh tỉnh. Trong mông lung thân thể giống như bị người nào đó lột sạch sau đó kéo lên giường, tiếp theo một vật mềm mại nóng ướt liếʍ tới liếʍ lui ở trên người hắn. Nó đi dọc theo cơ bắp trên thân thể, dùng cái lưỡi hơi thô ráp đem mỗi một tấc da thịt nửa người trên của Lam Chính Bình đều liếʍ láp, gặp được vết thương sẽ dùng sức qua lại liếʍ nhiều hai lần.

Lam Chính Bình rất hoài nghi có phải con chó hoang ven đường nào đó cho rằng hắn đã chết rồi, đang tìm xem có nơi nào tốt để cạp hay không.

Nhưng mà kế tiếp đầu v* liền bị ngậm lấy, xúc cảm kia rõ ràng là khoang miệng của con người.

Cũng mà lúc trước bị thương không nhẹ làm đại não Lam Chính Bình trở nên trì độn. Mặc dù đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vì đầu óc không thanh tỉnh nên cũng không nghĩ tiếp.

Đầu lưỡi kia dừng lại ở ngực trái hắn, cùng đầu v* chơi trò đối kháng, thỉnh thoảng dùng mặt lưỡi đem nó áp xuống, sau đó lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lên, không bao lâu đầu v* bên trái liền cứng ngắc như hòn đá nhỏ.

Khóe miệng Lam Chính Bình tràn ra hai tiếng hừ nhẹ, động tác đối phương dừng lại một chút. Tiếp theo, Lam Chính Bình cảm giác có một đôi bàn tay ấm áp chà xát thân thể hắn.

Đầu tiên nó xoa nắn ngực hắn, sau đó ấn vào cơ bắp hắn. Lam Chính Bình bị kỹ thuật của đối phương làm cho tương đối thoải mái, lần thứ hai hừ gọi ra tiếng, đồng thời mông lung không biết vì sao bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ. Nghe nói con người trước khi chết sẽ sinh ra ảo giác, không thể tin được suy nghĩ cuối cùng của mình thế mà lại là giải quyết nhu cầu.

Nhưng mà ngẫm lại một chút, trước khi chết làm một lần thoải mái rồi chết cũng không uổng. Nếu như người mát xa là người đẹp ngực tấn công mông phòng thủ dáng người đồng hồ cát thì càng tốt.

Lam Chính Bình hỗn loạn nghĩ, một chút cũng không nhận ra đôi tay kia đã càng ngày càng trượt dần xuống dưới. Nhưng mà ý định đυ.ng tới bộ vị mẫn cảm liền tan thành mây khói. Bởi vì lúc trước xoa ấn quá mức thoải mái, Lam Chính Bình lại bắt đầu thϊếp đi.

Trong mộng giống như lóe lên một vệt sáng trắng.

Ngày hôm sau, Lam Chính Bình bị ánh mặt trời phơi tỉnh.

Hắn mở mắt ra, kết quả phát hiện mình thế mà lại nằm trong phòng ngủ quen thuộc, đầu óc thất thần một lúc.

Không phải tối hôm qua ở hẻm nhỏ bị một đám người vây đánh sao? Hắn còn nhớ rõ cuối cùng chính mình hình như đi không bao xa liền ngã xuống đất, là ai mang hắn về? Trong đầu Lam Chính Bình tức khắc hiện ra gương mặt một thanh niên ngoại quốc. Sau đó hắn nhịn không được cong lên khóe miệng, xem ra đối phương chính là loại khẩu xà tâm phật nha! Cuối cùng còn không phải đã đưa hắn về nhà sao. Tuy rằng Lam Chính Bình không biết đối phương làm thế nào biết số phòng mình, nhưng không ngăn được hắn tự mãn vì lúc nào cũng may mắn gặp được quý nhân.

Nếu lúc ấy có thể thuận tiện đưa hắn đi bệnh viện thì tốt rồi, Lam Chính Bình nghĩ. Nhớ lại tối hôm qua mình ăn không ít đòn, hiện tại phỏng chừng trên người đã không thể nhìn. Mấy côn thương này cũng không thể xem thường, không chạy nhanh đi bệnh viện kiểm tra, sợ rằng sau này sẽ lưu lại tật kín gì đó. Vì thế, Lam Chính Bình từ trên giường bò dậy.

Vốn dĩ nghĩ rằng động tác lớn của mình sẽ liên lụy đến chỗ bị thương, hẳn là sẽ đau đến nhe răng trợn mắt. Nhưng không ngờ thân thể rời giường thế mà lại không có cảm giác gì, chỉ là một vài chỗ truyền đến đau đớn rất nhỏ.

Lam Chính Bình cúi đầu thì thấy vết thương trên người mình cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng.

Chuyện này thật không khoa học......

Nhưng hắn rõ ràng tối hôm qua ba tên lưu manh kia xuống tay có bao nhiêu độc ác, hơn nữa hắn chắc chắn xương cốt của mình cũng đã bị thương.

Lam Chính Bình suy nghĩ nát óc cũng không ra, thậm chí hoài nghi ký ức của mình có lầm hay không, có phải lúc cuối là do mình tự thêm đất diễn hay không.

Cuối cùng cũng không tìm ra nguyên nhân, hắn dứt khoát không tự hỏi nữa, chỉ là nghĩ: Lần sau gặp mặt hàng xóm mới chuyển đến kia phải trịnh trọng bày tỏ lòng biết ơn mới được.

Để phòng ngừa vạn nhất, Lam Chính Bình vẫn đến bệnh viện kiểm tra. Kết quả bác sĩ nói hắn không có việc gì, chỉ là đôi chút ứ thương mà thôi, kê hai lọ thuốc kháng khuẩn cho hắn.

Lam Chính Bình đến phòng thuốc lãnh thuốc xong, thủy chung cảm thấy có gì đó không thật, đón tàu điện ngầm về đến gần nhà.

Sau khi bước ra khỏi lối vào tàu điện ngầm, Lam Chính Bình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc giữa những người đi bộ phía trước.

Lam Chính Bình lập tức nhận ra đó là thanh niên ngoại quốc mới tới. Chung quy cũng do thân hình cao lớn của đối phương ở trên đường quả thực như hạc trong bầy gà. Lam Chính Bình ở sau lưng thấy hắn xách theo cái bao nilon màu đen, có mấy con ruồi đảo quanh. Đối phương như cũ mặc một chiếc áo thun, quần thể dục dài không hợp thân. Lam Chính Bình đi nhanh hơn, trực tiếp đi đến bên cạnh người hắn, chào hỏi với một nụ cười: "Hello!"

Đối phương quay đầu lại mặt không chút thay đổi nhìn hắn, đôi mắt màu hổ phách không mang theo bất cứ cảm xúc nào.

Lam Chính Bình cũng không biết đối phương có nghe hiểu tiếng Trung hay không, nhưng mà trình độ ngoại ngữ của hắn có hạn, nhiều nhất chỉ hiểu được vài câu từ dùng hằng ngày.

Hắn suy nghĩ một lúc mới sắp xếp được một câu: "Ách......Thank you for your help."

Môi đối phương đóng chặt, cổ họng phát ra tiếng "Ừm".

Ngôn ngữ không thông cộng thêm thái độ lãnh đạm của đối phương, Lam Chính Bình mặc dù muốn lôi kéo làm quen cũng không thể nào xuống tay. Cũng may hắn tâm lớn, ngược lại không cảm thấy một đường trầm mặc có gì xấu hổ, vì thế cứ như vậy trở lại dưới lầu.

Sau đó người đàn ông kia dừng bước. Lam Chính Bình chuẩn bị lên lầu lại phát hiện đối phương không theo kịp, nghĩ thầm đại khái là không cùng tầng rồi, cũng không để ý lắm. Theo phép lịch sự, hắn vẫy tay với đối phương, nói tiếng "Bye bye".

"Felix."

Khi Lam Chính Bình sắp bước lên lầu, thanh niên đang trầm mặc đột nhiên nói ra một từ đơn ngắn ngủi.

Lam Chính Bình quay đầu lại, mặt đầy khó hiểu.

"Felix."

Thanh niên nói lại lần nữa, Lam Chính Bình châm chước một chút rồi hỏi: "Your name?"

Thanh niên không gật đầu cũng không phủ nhận, thấy Lam Chính Bình đã nghe rõ liền xoay người đi. Lam Chính Bình sờ sờ mũi, lầm bầm: "Quả nhiên người làm nghệ thuật đều lập dị......"

Sau khi về đến nhà Lam Chính Bình tùy tay đặt thuốc lên bàn, dự định đêm nay tắm rửa xong sẽ thoa. Kết quả không thể chờ được buổi tối tắm rửa xong đi ra chuẩn bị thoa thuốc, hắn phát hiện hai lọ thuốc kháng khuẩn không biết bị ngã trên mặt đất khi nào. Thân lọ vỡ ra, chất lỏng bên trong chảy đầy đất, trong không khí đều là mùi thuốc gay mũi.

Lam Chính Bình thầm mắng xui xẻo. Xem ra hôm nào còn phải đến chùa để xem có phải vận số của mình năm nay bất lợi hay không, tại sao gần đây làm cái gì cũng đều không thuận.

Dù sao thuốc cũng đã bị ngã đổ, Lam Chính Bình đành phải cẩn thận nhặt lên gói lại ném vào thùng rác, lau sạch sẽ nước thuốc bị chảy ra. Tuy đã chà bằng cây lau nhà ba lần, nhưng ai cũng biết mùi thuốc kháng khuẩn thập phần ngoan cường, hương vị lượn lờ trong không khí đều có thể ngửi được. Lam Chính Bình không biết làm sao mở hết cửa sổ phòng khách, khiến không khí lưu thông mau chóng làm mùi tan đi.

Đêm đó trong mộng, Lam Chính Bình lại mơ thấy cảnh tượng giải quyết nhu cầu ái muội kia.

Người phụ nữ như cũ tỉ mỉ mà liếʍ toàn thân hắn, còn giúp hắn khẩu giao một lần, sau đó dùng bàn tay xoa ấn mỗi một tấc cơ bắp hắn, làm hắn thoải mái đến chết đi sống lại.

.........

Đêm khuya, đường phố nào đó ở phía Nam G thị.

Một tên ăn mày quần áo tả tơi lôi kéo tấm ván xe gỗ, tìm kiếm phế phẩm có thể lợi dụng từ thùng rác.

Gã tìm tìm, rốt cuộc tìm thấy một cái hộp bằng nhôm trống rỗng ở đáy thùng rác. Tên ăn mày hai mắt sáng rực, duỗi tay muốn nhặt nó lên. Lại phát hiện hộp nhôm này bị túi nilon màu đen đè ở phía dưới. Tên ăn mày lại thử vài lần, phát hiện bị ép chặt cứng, không cách nào rút nó ra từ bên dưới.

Tên ăn mày không thể không buông xe kéo trong tay ra, dùng hai tay cầm lấy mặt trên túi nilon. Bởi vì hắn di chuyển làm miệng túi nilon bị lỏng. Trong bóng đêm, đồ vật trong túi rớt ra, "Bang" một tiếng rơi trên mặt đất. Tên ăn mày lấy được hộp nhôm như ý nguyện, ném nó lên tấm ván xe gỗ, đang muốn đi, đột nhiên gã thấy được đồ vật rơi trên mặt đất kia.

Bỗng nhiên, đồng tử gã co rút lại, hai cánh môi run rẩy, thân thể cũng phát run. Cuối cùng, gã phát ra tiếng hét cắt đứt yên tĩnh trong đêm khuya—— "A!!!"

Hắn ngay cả tấm ván xe gỗ cũng không rảnh lo, trực tiếp bỏ lại tại chỗ, không quay đầu lại chạy trối chết.

Vật lẳng lặng nằm trên mặt đất kia, là một bàn tay người.

Nó còn mang theo vết máu, một đoạn xương trắng lồi ra từ mặt ngang vết cắt.

......

Khi Lam Chính Bình tỉnh lại cả người đều thoải mái dễ chịu, bởi vì trong mộng không xuất hiện thứ gì kỳ quái, cho nên hắn không từ giấc mơ này liên tưởng đến những ác mộng lúc trước, trong lòng lén lút nghĩ: Chờ sau khi khỏe lại, nhất định phải tìm một kỹ thuật viên nào đó giống như trong mộng vì hắn mà phục vụ.

Tắm rửa xong Lam Chính Bình cởϊ áσ ngủ ra, chuẩn bị thay quần áo để đến chùa Thường Bảo tìm cao tăng cố vấn.

Sau khi cởϊ áσ trên ra, Lam Chính Bình phát hiện thân thể hôm nay hình như nhẹ nhàng hơn. Hắn cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện những chỗ lưu lại vết bầm do bị đánh lúc trước, ngày hôm qua còn rất rõ ràng, hôm nay thế mà lại tan không ít, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Để xác nhận một chút, hắn cố ý đi đến trước gương lớn, nhìn xem dấu vết sau lưng. Phát hiện tuy rằng vẫn còn dấu vết, nhưng so với tình huống xanh tím biến thành màu đen thoạt nhìn thập phần đáng sợ ngày hôm qua, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, không có thâm đen, chỉ còn vài chỗ phát tím mà thôi.

Chẳng lẽ năng lực khôi phục của mình quá bá?

Lam Chính Bình cũng không hiểu, chỉ có thể quy tội cho thể chất cá nhân.

Rốt cuộc vẫn không thể đến chùa Thường Bảo, bởi vì Lam Chính Bình đi được nửa đường thì bị ngăn cản.

Viên cảnh sát trước mắt đưa ra thẻ cảnh sát, lập tức vào thẳng chủ đề: "Lam tiên sinh, hiện tại có vụ án gϊếŧ người yêu cầu cậu phối hợp điều tra lấy bằng chứng."

Lam Chính Bình: "......"

Hiện tại hắn thật sự muốn chửi má nó. Không đến một tháng liền dính vào hai cái án mạng, con mẹ nó thật sự không phải là đen đủi bình thường.

Lam Chính Bình mặt như ăn phải cứt, tuy thế hắn vẫn ngoan ngoãn phối hợp công tác điều tra với cảnh sát.

Lần này dường như không nghiêm trọng như lần trước, không yêu cầu hắn vào trong cục để thẩm vấn, trực tiếp tra hỏi trên xe cảnh sát.

Sau khi Lam Chính Bình ngồi xuống không giấu được tò mò trong lòng, không đợi cảnh sát mở miệng đã hỏi trước: "Cảnh sát, có thể tiết lộ một chút là ai đã chết không?"

cảnh sát phụ trách điều tra ý vị sâu xa mà nhìn hắn một cái, nói: "Người chết là em trai của nữ doanh nhân Đàm Tuyết bị gϊếŧ tại nhà cách đây không lâu."

Lam Chính Bình nhất thời đầy vẻ ngạc nhiên, không thể tưởng tượng được lần này vai chính thế mà lại là Đàm Khải Chính. Vừa ngạc nhiên đồng thời hắn cũng không khỏi buồn bực, Đàm Khải Chính chết thì có quan hệ gì với hắn?

Số lần hắn tiếp xúc cùng Đàm Khải Chính đã ít lại càng ít, đếm chưa đến mười đầu ngón tay, lần gần nhất đã là ở lễ tang của Đàm Tuyết.

Cảnh sát phá án bất động thanh sắc quan sát thần thái trên mặt hắn, xem kỹ kinh ngạc cùng khó hiểu trong mắt hắn, hoài nghi lúc đầu với hắn đã giảm bớt không ít.

Nhưng anh ta vẫn dò hỏi: "Đàm Khải Chính gần đây phái người tìm cậu gây phiền toái, xin hỏi cậu có biết không?"

Lam Chính Bình vừa nghe lời này, lập tức nổ tung. Quên luôn chính mình còn ở trong xe, tay hướng ghế dựa dùng sức vỗ một cái, kích động muốn đứng lên. Kết quả "bang" một tiếng, đầu đập mạnh vào đỉnh xe.

"Vãi l*n! Thì ra là do thằng nhóc này phái người đến đánh tôi! Vậy mà tôi còn tưởng là ai thấy tôi không vừa mắt nữa chứ, con mẹ nó!"

Lam Chính Bình xoa đỉnh đầu bị đυ.ng đau, ngoài miệng vẫn không quên mắng chửi Đàm Khải Chính.

Cảnh sát xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi sau khi biết được chân tướng của hắn, hoài nghi còn sót lại cũng tan đi. Xem ra là thật sự không biết gì.