Chương 8:Đúng hay sai?

“Là do Tiểu Minh nói bắn pháo hoa trong nhà rất đẹp mà…”. Nguyệt Nhi chu môi lẩm bẩm.

“Nguyệt Nhi!”

Lâm Mặc Ca thật sự nổi quạu, nếu không phải thấy bé quá đáng thương, cô thật sự rất muốn treo ngược nó lên rồi đánh cho một trận.

Chỉ mới về nước ba tháng thôi mà nhóc con này đã đánh lộn với các bạn nhỏ khác hơn chục lần rồi, hơn nữa lần nào cũng đánh cho người ta bật khóc mới sầu chứ.

Chưa hết, con gái cô đi nhà trẻ cũng không nghe lời, các bạn nhỏ người ta kiểm tra đều được điểm tuyệt đối, còn con nhóc này thì rất “ờ mây zing gút chóp” luôn, lần nào cũng nộp giấy trắng. Còn lý do lý trấu một cách đẹp đẽ là “Không muốn làm giấy thi bị tổn thương”, “Dùng bút chì viết chữ lên giấy thi, giấy thi sẽ rất đáng thương”.

Thật sự không hiểu mấy suy nghĩ vớ vẩn quái đản này của nó ở đâu ra nữa.

“Nguyệt Nhi, vậy con nói cho bà ngoại biết, lần trước tại sao con lại đánh nhau với bạn Tiểu Minh vậy?”, Vương Vân cười hỏi.

Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to: “Tiểu Minh nói thích Nguyệt Nhi, lại còn dính lấy Nguyệt Nhi như kẹo cao su, nên Nguyệt Nhi mới tức giận.”

“Ồ? Có người thích Nguyệt Nhi không phải là chuyện tốt sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi ạ! Nguyệt Nhi thích bạn lớp trưởng trong nhà trẻ cơ, không phải Tiểu Minh.”

Lâm Mặc Ca nghe thấy đoạn đối thoại kỳ lạ của một già một trẻ, cảm thấy sức mạnh hồng hoang trong cơ thể cô sắp kiềm giữ không được rồi.

“Mẹ…”

“Được rồi được rồi, mẹ đưa Nguyệt Nhi đi tắm đã.”

Vương Vân thấy sắc mặt cô không tốt, mau chóng bế cháu ngoại cưng vào phòng tắm.

Lâm Mặc Ca nhìn phòng bếp lộn xộn, đột nhiên có cảm giác bất lực sâu sắc.

Cô dẫn mẹ và con gái về nước rốt cuộc là đúng hay sai đây?

Năm năm trước, ba cô vào tù, mẹ cô nóng lòng nên đổ bệnh, sau đó kiểm tra ra là ung thư gan giai đoạn cuối.

Không người thân, không người quen, Lâm Mặc Ca cùng đường bí lối không còn cách nào khác đành phải đẻ thuê cho người khác, lấy năm triệu để chữa bệnh cho mẹ.

Có lẽ tấm lòng hiếu thảo của cô đã làm cho trời xanh cảm động, nên đã giành lại được mẹ về từ tay tử thần. Hoá trị hết lần này đến lần khác, tiền thuốc nhập khẩu cao ngất ngưỡng, cuối cùng cũng khiến mẹ cô hoàn toàn bình phục.

Chỉ là số tiền đó cũng bị tiêu hết không còn một đồng.

Hơn nữa mẹ cô cả ngày nhớ mong người ba đang ở trong tù của cô, lại rất nhớ quê hương.

Nguyệt Nhi cũng ngày một lớn lên, suốt ngày hỏi cứ hỏi cô tại sao bé không có mái tóc vàng giống như những bạn nhỏ khác ở California mà là tóc đen.

Sau khi giải thích nhiều lần, Lâm Mặc Ca quyết định dẫn theo một nhà lớn nhỏ về nước. Dù sao nơi này là nhà của cô, là nơi mà từ đầu đến cuối cô đều không thể dứt bỏ được.

Trong phòng tắm, Vương Vân giúp Nguyệt Nhi tắm rửa kỹ càng, sau khi xả sạch sữa tắm, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn ban đầu cũng lộ ra.

“Sau này Nguyệt Nhi phải ngoan, không được chọc mẹ tức giận nữa, có biết không?”

Bé con hiểu chuyện gật đầu: “Bà ngoại, Nguyệt Nhi chỉ muốn dỗ mami vui, Tiểu Minh nói phụ nữ đều thích pháo hoa.”

Thì ra đây mới là nguyên nhân Nguyệt Nhi bắn pháo hoa à?

Trong mắt Vương Vân dần trào ra nước mắt.

Bà biết mà, cháu bà đúng là có hơi nghịch ngợm một chút, nhưng rất thông minh, rất hiểu chuyện.

Chỉ là cách làm có đôi khi hơi lố mà thôi.

“Nguyệt Nhi thật hiểu chuyện, nhưng sau này không thể nghịch lửa nữa. Con nít nghịch lửa sẽ đái dầm đó.”

“Thật ạ?” Nguyệt Nhi chớp đôi mắt to, vẻ mặt lo lắng: “Nguyệt Nhi không muốn đái dầm đâu, mất mặt lắm.”

Vương Vân thấy dáng vẻ đáng thương này của cô bé thì bật cười.

Đến cả cháu ngoại của bà cũng có thể nhìn ra mẹ nó không vui. Một bà già từng trải như bà sao lại không nhìn ra chứ?

Vẻn vẹn 5 năm, Lâm Mặc Ca chưa bao giờ đề cập đến chuyện xảy ra 5 năm trước, cô cũng không nói cho bà biết ba ruột của Nguyệt Nhi là ai, cũng như làm thế nào cô có được số tiền lớn như vậy.