Chương 19: Mèo nhỏ

“Ồ? Hứa gì?”

Nhạc Dũng run rẩy nói: “Vâng, cậu chủ nhỏ Vũ Hàn nói rằng người lớn nên giữ lời hứa.”

Ly gia nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thích thú.

Thằng nhóc này đã học được cách đe dọa anh bằng lời nói rồi à?

“Được, có thể thả nó ra. Nhưng... chỉ một ngày mà thôi. Khi thời gian hết, hãy giam nó lại tiếp! Nếu không thì...”

Những lời còn lại không cần nói, trong lòng Nhạc Dũng cũng hiểu rõ.

“Vâng thưa Ly gia! Tôi đã hiểu rồi...”

Vừa nói anh ta vừa dùng tốc độ siêu nhanh để lùi ra khỏi cửa, chỉ mong sao mình có thể chuồn đi thật nhanh.

Cũng may là Ly gia không dặn dò gì nữa: “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

Sau đó Nhạc Dũng mới thở phào nhẹ nhõm và đứng thẳng lưng trở lại.

Nhưng anh ta lại lập tức ủ rũ.

Phía bên này anh ta không dám đắc tội với Ly gia, bên kia thì cũng không thể đắc tội với cậu chủ nhỏ Vũ Hàn.

Đã 5 năm trôi qua, cậu chủ nhỏ Vũ Hàn từ một đứa bé lớn lên như bây giờ, đều có thể bàn điều kiện với Ly gia.

Lẽ ra bọn họ phải có sự thấu hiểu ăn ý, nhưng tại sao hai ba con này lại cứ thích đấu đá lẫn nhau vậy nhỉ?

Anh ta chán nản bước vào thang máy, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho cậu chủ Vũ Hàn.

Không, hẳn là lo lắng anh ta phải đối mặt với cậu chủ nhỏ Vũ Hàn như thế nào...

Ly gia đi thẳng vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm lớn mới cảm thấy sống lại.

Say rượu cũng là lúc thả lỏng, từ từ ăn mòn sự tỉnh táo của anh, khiến anh mơ màng muốn ngủ.

Trong những năm qua, mỗi ngày của anh đều trôi qua thật mệt mỏi.

Có lẽ đây chính là cuộc sống của anh.

Muốn đội vương miện thì phải chịu sức nặng của nó.

Cuộc sống của anh chính là như vậy.

Ai cũng biết, đạt được càng nhiều thì mất đi lại càng nhiều.

Ngay cả bản thân anh cũng không biết con đường này là đúng hay sai...

Quyền Giản Ly lau khô người rồi lặng lẽ mà trở lại phòng ngủ, cơ bắp săn chắc sáng lấp lánh dưới ánh trăng, giống như sinh ra từ nhà điêu khắc nổi tiếng nhất.

Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời đêm dường như cũng tham lam trước vẻ đẹp như vậy, từng ngôi từng ngôi ló mặt ra để ngắm, để nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lấp lánh kia.

Anh mang cơ thể mệt mỏi của mình đi thẳng nằm lên trên giường, cơn buồn ngủ ập đến, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Có lẽ giường của Ly gia quá lớn, hoặc có thể anh quá buồn ngủ.

Không chút nào phát hiện được có một thân thể mềm mại khác đang cuộn tròn trên giường.

Vào lúc nửa đêm, Lâm Mặc Ca cảm thấy cổ họng bỏng rát, rất muốn uống chút nước đá mát lạnh.

Ngay cả người cũng nóng đến mức sắp tan chảy.

“Nóng...”

Cô lẩm bẩm một tiếng trong cổ họng, vừa mới duỗi tay ra lập tức chạm vào một mảng lạnh như băng.

Thế là cô giống như một lữ khách ở trong sa mạc lâu ngày tìm thấy một ốc đảo, dính chặt vào đó không muốn buông tay.

Lúc này, Ly gia vẫn đang chìm trong giấc ngủ.

Dường như anh mơ một giấc mơ, nhìn thấy một chú mèo con ngoan ngoãn nép vào lòng mình.

Một người luôn thích sạch sẽ như Ly gia làm sao có thể dễ dàng cho phép ‘vật thể khác’ tiếp cận như vậy?

Anh tàn nhẫn đưa tay ra đẩy chú mèo con ra.

Tuy nhiên, chú mèo nhỏ đó có vẻ thích mùi của anh nên nó lại bám lấy anh.

Bàn chân nhỏ mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve anh.

Từ khuôn ngực rắn chắc, cơ bụng mượt mà...

Tiếp theo, nơi bí mật nhất và thú vị nhất...

Xì xì...

Bàn tay của mèo nhỏ như có mang theo một luồng điện nhỏ bé làm cho cơ thể Ly gia đang trong giấc mộng không khỏi run rẩy. Trong lòng giống như dâng lên một nỗi khao khát mãnh liệt tập trung hết về nơi nào đó.

Sự đυ.ng chạm tinh tế và nóng bỏng khiến anh không muốn buông tay.

Một mùi hương thoang thoảng từ chóp mũi truyền ra, mê hoặc thần kinh của anh.